Cuộc xung đột giữa hai người đã đi tới một bước cuối cùng.
Liền thấy trong hình ảnh Bạch Tiểu Tiểu nói: “Được!!”
“Nếu anh nói tôi không đủ tư cách, vậy chúng ta so đấu xem ai có thể chữa khỏi bệnh của nhị tiểu thư, nếu tôi trị hết, anh bò từ đây ra ngoài, nếu tôi chữa không khỏi, tùy tiện anh có thể đề bất cứ yêu cầu nào.”
Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn, vang lên tiếng giày cao gót dẫm xuống sàn nhà.
Một cô gái mặc váy dài lọt vào trong màn ảnh, dáng người phập phông quyến rũ phối hợp váy body, cộng thêm kính mắt không gọng, làm cô trông càng quyến rũ.
Cô vừa lên sân khấu, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đồng Vĩnh cũng là vào lúc này, cắm hai tay vào túi, nói: “Được, tôi đồng ý đề nghị của cô, ưu tiên con gái, tôi để cô trước tới.”
“A!!!!! Lục ca!!!! Em có thể lập tức xông vào đấm một cái đánh chết hắn không, câu này làm em nổi hết da gà rồi, xấu hổ quá, còn ưu tiên con gái, hắn giống con công xòe đuôi vậy, gấp không chờ nổi tưởng triển lãm tự mình, em thật phục rồi!!”
“Mẹ nó, tôi cũng không nhịn nổi!!”
Vốn chỉ muốn xem diễn, ai biết Đồng Vĩnh còn có thể trình diễn như vậy, ngón chân Lục Đỉnh sắp moi rách giày rồi.
Hai người một trái một phải kéo cửa xe ra, trực tiếp xuống xe vọt ngay vào biệt thự.
Trong biệt thự.
Kế Phi Ngữ trong lòng có chút không kiên nhẫn khi nghe thấy đối thoại của hai người này, tuy rằng bọn họ đều là kỳ nhân dị sĩ có bản lĩnh.
Nhưng lại lấy bệnh của em gái mình ra coi như tiền đặt cược phán định tiêu chuẩn thắng bại, việc này thực sự làm lòng cô khó chịu.
Thái độ của cô đối Đồng Vĩnh đã rât tốt. Lại còn có hứa hẹn chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho em gái cô, sẽ thanh toán số tiền lớn, giờ chuyện này lại là kiểu gì.
Nhưng cho dù trong lòng bất mãn, Kế Phi Ngữ cũng không có nói ra.
Bệnh của em gái cô đã kéo dài lâu lắm, hiện tại hy vọng duy nhất liền ký thác ở trên người hai người này.
Ánh mắt chuyển hướng sang ba cô, thấy trên mặt ông cũng hiện lên vẻ phẫn nộ, Kế Phi Ngữ thở dài ra tiếng: “Hai vị, nếu không bắt đầu luôn đi.”
Đồng Vĩnh rút cái tay vừa cắm trong túi quần ra, đưa về phía trước ra hiệu, sắc mặt bình tĩnh nói: “Mời!”
Đột nhiên một tiếng vang lớn: “Uỳnh.” Bức tường đằng sau bị một bóng người đâm nát.
Bụi bay mờ mịt, mọi người ở đây dường như nhìn thấy một con mãnh thú hình dạng như gấu mọc hai cánh xông tới trước mặt.
Lục Đỉnh vươn tay nhanh như chớp véo lấy cổ Đồng Vĩnh, nhấc người hắn lên rồi lại đập xuống nền nhà rơi rụng đầy đồ quý báu, rồi lại nhấc lên giơ ra giữa khoảng không.
“Mời mẹ m.ày à, mày là thật không biết hai chữ xấu hổ viết như nào đúng không, mày có phải cảm thấy mình rất oai phong không?!”
Máu tươi trào ra từ trong miệng và mũi.
Một đòn vừa rồi, Lục Đỉnh tuy rằng không dùng ra hết toàn lực, nhưng vẫn đủ để cho Đồng Vĩnh nháy mắt mất đi sức chiến đấu.
“Khụ khụ khụ..... Ngươi... Ngươi là ai?”
“Tao là ai, Tao là tới đưa mày đi gặp Diêm Vương gia, Đồng Vĩnh, chuyện của mày đã bị lộ, gọi Hắc Lão thái thái trong cơ thể mày ra đây đi.”
Hắc Lão thái thái trong đầu Đồng Vĩnh thét chói tai không ngừng.
“Không!! Không!!! Ta không ra ngoài!!! Ta không ra ngoài!!! Phi Hùng!! Hắn là Phi Hùng!!!”
Hắc Lão thái thái trong cơ thể Đồng Vĩnh cũng là hùng loại thành tinh, hơn nữa sống rất nhiều năm rồi, nhưng là thiên phú không có gì đặc biệt, nó đã đi tới cuối con đường tu hành, cho nên mới vứt bỏ thân thể, đi tìm biện pháp khác.
Đừng nói bây giwof bà ta không có thân thể, cho dù có, thì đối mặc với Lục Đỉnh - người tu hành Phi Hùng Phác Sát Pháp, bà ta cũng sẽ bị nháy mắt hạ gục xé nát.
Tính lên, Phi Hùng chính là lão tổ tông lão tổ tông của bà ta.
Hơn nữa Phi Hùng còn là hung thú chuyên lấy ngược sát tìm niềm vui, Hắc Lão thái thái dám đi ra mới là lạ.
Đồng Vĩnh cũng là lần đầu tiên thấy không ai bì nổi Hắc Lão thái thái có cảm xúc mất khống chế thành như vậy.
Cảm xúc sợ hãi sinh sôi lan tràn như cỏ dại ở sâu trong nội tâm hắn.
Hết thảy tự tin của Đồng Vĩnh đều bắt nguồn từ Hắc Lão thái thái, sau khi hắn vô ý làm Hắc Lão thái thái tiến vào thân thể, hắn luôn cảm thấy, bản thân là vai chính trong thế giới này, giống vai chính trong tiểu thuyết vậy, hắn cũng là vai chính của thế giới này.
Hơn nữa Hắc Lão thái thái khoác lác với hắn rằng bà ta lợi hại như nào.
Đồng Vĩnh cũng coi Hắc Lão thái thái như tùy thân pháp khí.
Cũng là vì thình lình xảy ra bành trướng, Đồng Vĩnh nghĩ tới nhà họ Chu đã đánh nhau với ba hắn vài năm trước.
Cộng thêm Hắc Lão thái thái vẫn luôn ở bên cạnh cổ xuý, Đồng Vĩnh kích động lên ngay sau đó gϊếŧ chết sáu người nhà họ Chu.
Hắn vốn tưởng rằng những việc mình làm kín không kẽ hở.
Ai biết, hôm nay thế mà có người tìm tới.
“Tôi.... Tôi tự thú..... Đừng.... Đừng gϊếŧ tôi.......”
Lục Đỉnh cười.
Yến Phi Phàm đứng ở bên cạnh nói: “Đồ ngu, biết vậy còn làm, nghênh ngang rêu rao, còn chạy tới chữa bệnh trừ tà, giờ lại nói muốn tự thú?”
“Lục ca, ý của anh thế nào.”
“Chậm!” Tiếng nói của Lục Đỉnh vang lên.
“Tao đã cho mày cơ hội biểu hiện, nhưng mày đã không nghe lời, vậy đừng trách tao ác.”
Dưới ánh mắt hoảng sợ nhìn chăm chú của một đám người, thân thể Đồng Vĩnh ở tong tay Lục Đỉnh lìa thành hai đoạn. Máu tươi phun ra.