“Nếu như vậy, chúng ta đi xem trang bức vả mặt trong đời sống hiện thực, chờ tới lúc hắn ta đắc ý tới đỉnh điểm, tôi lại ra tay bắt lấy hắn!!” Lục Đỉnh ác thú vị nói.
Rất nhiều ý tưởng không thực tế luôn là phải bị hiện thực sinh hoạt đòn hiểm.
Liền tỷ như gã Đồng Vĩnh này.
Làm ác còn dám nghênh ngang, không thèm trốn chạy, vậy cũng quá kiêu ngạo.
Hơn nữa thế mà còn có khả năng tồn tại cốt truyện ‘hoa tỷ muội’, Lục Đỉnh cảm thấy điều này phi thường không hợp lý.
Yến Phi Phàm dẫm chân ga lao xe ra ngoài, nụ cười xấu xa hiện lên trên mặt.
“He he he, Lục ca, anh quá xấu xa rồi.”
Đột nhiên cậu như ý thức được mình nói sai rồi, vội vàng chữa cháy: “Không phải, không phải, Lục ca, ý tứ của em là rất tuấn tú, rất có mị lực, giống như đại vai ác kéo max khí tràng vậy, bày mưu lập kế, đả kích vai chính não tàn.”
“Vậy cậu chẳng phải quân sư quạt mo bày mưu tính kế ở bên người đại vai ác?”
Yến Phi Phàm sửng sốt, thấy Lục Đỉnh không những không tức giận, còn nói giỡn cùng mình.
Nụ cười vừa thu lại của cậu ta lại lần nữa hiện lên: “Vậy tôi phải cười như này.”
“Khặc khặc khặc khặc.......”
“Ha ha ha ha ha ha ha, tiếng quái gì thế, đừng đùa nữa, nghe nổi hết da gà.”
— — —
Lúc này ở một nơi khác.
Trong biệt thự Kế gia, một nam một nữ đứng đối diện nhau.
Nam cả người mặc đồ trắng, diện mạo thanh tú, đây đúng là mục tiêu của Lục Đỉnh - Đồng Vĩnh.
Vốn dĩ, Đồng Vĩnh chỉ là một người bình thường, nhưng từ sau khi Hắc Lão thái thái thành lập liên kết với anh ta, thiên địa linh khí nhập thể gột rửa, dù là người xấu xí tới đâu cũng trở nên dễ nhìn.
Hơn nữa sau khi trở thành Luyện Khí Sĩ, thân phận trình tự cũng đã khác xa người thường.
Sự tự tin kia toát ra, cải thiện khí chất và diện mạo tinh thần của tự thân, cho nên nhìn tới sẽ rất tuấn tú.
Mà đứng ở đối diện anh ta, là Bạch Tiểu Tiểu - vị đệ tử mà Kế Hồng, chủ tịch tập đoàn Kế Thị mời đến.
Đều là tới làm việc, đó chính là đồng hành.
Đồng hành là oan gia, không khí giữa hai người không thể tốt được.
Bạch Tiểu Tiểu tức giận mở miệng: “Chủ tịch Kế, chuyện này là sao đây, mời tôi không đủ, còn muốn thêm mời thêm người khác, ông là không tin thủ đoạn của Bạch gia chúng tôi sao?”
Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi, phương bắc năm tiên.
Trong con đường này, Hồ gia vì đại, nơi phát ra thâm hậu, bối cảnh phức tạp, nếu trên đường hành sự có Hồ gia tọa trấn, đó chính là có hậu trường, cơ bản các nơi hành tẩu đều phải cho mặt mũi, thuộc về toàn năng, cái gì đều biết một ít.
Hoàng gia lại nổi danh với ảo thuật, trong con đường này chính là ngồi ở vị trí nguyên soái.
Bạch gia là trị bệnh cứu người.
Liễu gia lãnh binh, đánh nhau giỏi nhất.
Hôi gia là xu cát tị hung.
Đây đều là giữ nhà bản lĩnh.
Kế Hồng có chút khó xử: “Bạch tiểu thư, không phải không tín nhiệm cô, là con gái của tôi không biết tôi sẽ mời ngài tới, cho nên mới mới cậu này tới, thật sự là ngại quá.”
Vẻ mặt ông ta chứa xin lỗi nhìn Đồng Vĩnh: “Đổng tiểu ca, việc hôm nay thật sự là ngượng ngùng, chỗ này có 50 vạn, cậu xem.”
Đồng Vĩnh không thu 50 vạn này, anh ta đạm nhiên nói: “Không làm việc tôi sẽ không lấy tiền, tôi đi có thể, nhưng sau này dù muốn mời tôi tới, vậy không còn là cái giá này nữa.”
“Ý của ngươi là tôi không thể chữa khỏi cho nhị tiểu thư Kế gia!?”
Bạch Tiểu Tiểu nhíu mày chất vấn.
Đồng Vĩnh cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng ngươi? Trẻ con miệng còn hôi sữa, vẫn là trở về tu luyện thêm mấy năm nữa lại đến, ngươi bối tiên gia chưa không được bệnh của tiểu thư nhà họ Kế.”
Trên xe jeep đỗ cách đó không xa ngoài biệt thự.
Tay Yến Phi Phàm cầm gương đồng, bên trong truyền phát hình ảnh xảy ra trong biệt thự.
Nhìn đến Đồng Vĩnh trang bức như vậy, Yến Phi Phàm nhịn không được lẩm lẩm nói: “Lục ca anh nhìn này, gã này còn trang bức nữa, gì mà miệng còn hôi sữa, nghe thành ngữ gã ta đang dùng này, nói không chừng gã còn không lớn bằng người ta đâu, như ông cụ non, hơi tý là cười lạnh, cũng không biết là học từ quyển tiểu thuyết nào, nhìn rất đáng ăn đòn!!”
“Nếu ngươi có bản lĩnh thực, cô ta dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngươi , vậy làm cô ta, nếu ngươi không có bản lĩnh đó, vậy ngươi đừng trang bức, còn muốn khích tướng làm gì .”
Lục Đỉnh nhìn cũng cảm thấy người này có chút trang bức, so với anh còn có thể trang, không biết còn tưởng rằng rất lợi hại đâu.
Nhưng là, Lục Đỉnh chú ý trọng điểm lại không ở chỗ này.
“Cái gương này cậu lấy ở đâu vậy, rất thần kỳ.”
“Đây là tiểu pháp khí em dùng điểm cống hiến đổi, không có cộng dụng lớn gì, chỉ có thể theo dõi tình huống xung quanh, nếu thực lực người này cao em quá nhiều thì sẽ bị phát hiện, chủ yếu dùng để bạo vệ an toàn nhân thân lúc em ra nhiệm vụ, nếu có vấn đề gì, em có thể xuyên tường trốn chạy ngay lập tức.”
Đây là thật sợ chết.
Sau khi nghe được tác dụng thực cực hạn của nó, ngay lập tức Lục Đỉnh không có hứng thú với nó nữa.
Tiếp tục nhìn hình ảnh trong đó.