Lý Khâm đang đùa với các bé thì khựng lại: "Họ biết tin bằng cách nào?"
"Cái này..." Bảo mẫu thấy vẻ mặt của Lý Khâm có vẻ không vui, bèn hơi lo lắng, sợ sẽ bị liên lụy: "Chúng tôi cũng không rõ, cô vừa đi không lâu thì ông bà đã đến."
Vì chuyện của Thẩm Ngạn Hương mà tiểu thư với ông bà nội đã cãi nhau, mối quan hệ vẫn chưa hòa giải, cô cũng không về nhà dùng bữa vào cuối tuần, còn cấm ông bà đến thăm Nhu Nhu và Quả Quả.
Nếu tiểu thư cho rằng các cô đã báo cáo với ông bà nội thì không chừng sẽ sa thải các cô mất.
Lý Khâm chỉ thấy lạ nên tiện miệng hỏi, thấy bảo mẫu cũng không rõ, cô không hỏi thêm nữa mà bế Nhu Nhu lên hôn một cái.
Sau khi quay lại nhà họ Lý, dinh dưỡng của Nhu Nhu và Quả Quả đã được cải thiện, các bé đều bụ bẫm, hai ngày nay tuy bị sốt và tiêu chảy, tinh thần không được tốt nhưng cân nặng không hề giảm.
Lý Khâm bế cả hai nhóc rất mệt, lại sợ mình không bế chắc sẽ làm rơi các bé, đành đặt chúng về lại cũi, lấy điện thoại ra quay video.
Trong ống kính, hai nhóc đều rất đáng yêu. Nhu Nhu có vẻ hoạt bát hơn, giơ bàn tay mũm mĩm lên để túm lấy điện thoại—
"Yaa yaa~"
Lý Khâm vừa quay vừa trêu chọc: "Nhu Nhu, gọi mẹ nào, mẹ~mẹ~"
Hai bé mới chín tháng, làm sao biết gọi mẹ được.
"Yaa yaa~" Nhu Nhu chỉ biết cười ngây ngô với máy quay.
Quả Quả bên cạnh thì tự chơi với đôi chân nhỏ mũm mĩm như bánh bao của mình, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn Lý Khâm hai cái, như thể để xác nhận mẹ có còn ở đó không.
Nhìn hai bé con, trái tim Lý Khâm mềm nhũn, cô hí hửng đăng video vừa quay được lên mạng xã hội cá nhân.
Đúng vậy, là trang cá nhân của nguyên chủ, nơi trước nay trống rỗng, thậm chí cả ảnh nền cũng chưa từng đổi. Cô còn thêm dòng trạng thái:
#Hai bé cưng của nhà tôi#
Nguyên chủ chưa bao giờ công khai thừa nhận hai đứa con, vì vậy trong vòng bạn bè, chẳng ai biết cô có con gái, thế là chỉ trong chốc lát cô đã nhận được hàng chục bình luận.
[Cái gì thế này?!]
[Đừng bảo đây là con của cậu, tôi sẽ sốc chết mất!]
[Làm ơn nói đi, là cậu bị hack tài khoản phải không?]
[Chuyện này là thế nào đây, có ai giải thích giùm tôi không?!]
[Hôm trước chúng ta còn đi uống rượu cùng mà cậu không hề nhắc đến! Con ai đấy? Là con cậu thật à? Mẹ bọn trẻ là ai?!]
[Không phải cậu mắc bệnh sạch sẽ, không bao giờ dính líu với Omega sao? Vậy mấy đứa trẻ từ đâu ra?]
Lý Khâm xem qua một lượt, những người bình luận đều là bạn thân hay đối tác kinh doanh của nguyên chủ.
"Là con tôi, hai đứa sinh đôi, đã chín tháng tuổi, tên ở nhà là Nhu Nhu và Quả Quả."
Cô không nói gì thêm.
Không phải ai cũng đoán không ra mẹ của lũ trẻ. Giải Ngữ Đào, người gần đây đang đầu tư vào ngành phim ảnh, đã nhắn tin riêng cho cô: "Một tiếng trước cậu còn nhờ mình sắp xếp vai cho Thẩm Ngạn Hương, giờ thì hai cô con gái của cậu đã được chín tháng. Tính ra thì chỉ có cô ấy là khớp thôi, phải không?"
Thẩm Ngạn Hương đã từ chối vai chính, nói rằng mình không đủ khả năng, Lý Khâm cũng tôn trọng quyết định của cô ấy, bắt đầu từ vai nhỏ hơn.
"Ừ, nhưng cậu đừng vội nói với người khác."
"Dù mình không nói thì họ cũng sẽ sớm biết thôi. Cậu đã từng ghét Thẩm Ngạn Hương như thế, sao lại chấp nhận con của cô ấy?"
"Mình không ghét cô ấy."
"Thôi đi… có quỷ mới tin. Nói đi, lần này cậu lại đang chơi trò gì, liên quan đến mỏ uranium ở châu Phi phải không? Cậu định thật sự bắt Thẩm Ngạn Hương tiếp khách à?"
Lý Khâm nén lại lời phản bác, giữ bình tĩnh đáp: "Mình vẫn chưa lấy được quyền khai thác mỏ uranium."
"Vậy nên cậu muốn dùng Thẩm Ngạn Hương để có được quyền khai thác? Mấy tên đó đã nhắm vào cô ấy từ lâu rồi, từ khi cô ấy tham gia chương trình tuyển chọn, bọn họ đã muốn bao nuôi và cho tài nguyên."
Trong lòng Lý Khâm ngày càng nghi ngờ, cô có thể chắc chắn mình không viết thêm nhân vật nào kiểu này trong truyện gốc.
Tra xem "mấy người đó" là ai không quá khó, sau vài câu trò chuyện với Giải Ngữ Đào, Lý Khâm gọi cho trợ lý Cung Tuệ, yêu cầu gửi tài liệu dự án khai thác mỏ uranium ở châu Phi.