Vốn dĩ xuống nông thôn ngoài việc phải chịu khổ một chút ra thì chính là một chuyện tốt trời ban, bởi vì không chỉ có thể nhận được các loại trợ cấp mà còn có thể có được danh tiếng tốt.
Kết quả ai ngờ Tôn Gia Dương lại phát ngôn bừa bãi, còn để cho người trong cuộc nghe thấy được.
Bây giờ chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu hay không cũng là một ẩn số.
Quan trọng nhất là bọn họ còn phải ở lại trong thôn một tháng, nếu có người dân vì chuyện này mà gây khó dễ cho bọn họ thì...
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi hơi oán trách Tôn Gia Dương, đang định đặt bát đũa vào chậu gỗ dùng để đựng bát đũa bẩn như mọi khi thì thấy thím Hà vốn luôn hòa ái dễ gần giật lấy chậu gỗ, trợn trắng mắt với bọn họ.
“Tự rửa bát của mình đi.” Nói xong, bà ấy còn lẩm bẩm rất “nhỏ”: “Ôi chao, mấy người thành phố các anh còn không biết xấu hổ mà để một bà thím nhà quê bị thương ở chân như tôi giúp rửa bát à, tôi khinh!”
Lời nói của bà khiến mấy chàng trai đỏ mặt, bọn họ thật sự quá oan ức, vô duyên vô cớ bị liên lụy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đang tức giận của Hà Sinh Tuệ, chỉ đành ủ rũ cúi đầu xếp hàng đi rửa bát bên cạnh chum nước.
Hà Sinh Tuệ chỉ phụ trách nhóm lửa nấu cơm, không phụ trách rửa bát dọn dẹp vệ sinh, lúc đó bà ấy đã có lòng tốt giúp bọn họ rửa bát đũa, ai ngờ sau lưng người ta lại khinh thường những “người nhà quê” như bọn họ!
Hà Sinh Tuệ tức giận đến mức ném mạnh chiếc chậu gỗ xuống đất, những lời đó bà ấy cũng nghe thấy, bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy người khác đánh giá mình như vậy chắc chắn trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, huống chi còn là người trong cuộc.
Bà ấy cũng có con gái trạc tuổi cô, nên lúc này nhìn Trình Phương Thu, trong lòng bà ấy không khỏi dâng lên một chút xót xa, trải qua một loạt chuyện này, trong lòng bà ấy đã sớm không còn thành kiến với cô nữa.
“Thu dọn xong thì về sớm một chút, buổi trưa lại tới là được, những lời kia cháu đừng để trong lòng.”
Nghe vậy, Trình Phương Thu xoay đầu lại, miễn cưỡng cong môi, đáp: “Vâng.”
Trình Phương Thu thu dọn bếp lò, rửa tay sạch sẽ, sắc mặt như thường gật đầu chào những người khác rồi rời khỏi khu thanh niên trí thức, cô tự nhiên hào phóng như vậy, lại làm nổi bật lên sự nhỏ nhen của những người khác.
Bọn họ cho rằng Trình Phương Thu sẽ cùng ghi hận bọn họ, kết quả hiện thực lại khác xa, cô thế mà còn bằng lòng cười với bọn họ!
Mùa hè vẫn nóng bức như cũ, Trình Phương Thu sửa sang lại mũ rơm đội trên đầu, cố gắng đi dưới bóng cây, tránh ánh mặt trời chói mắt, cô cắn môi dưới, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những lời mình nói trước đây không lâu.
Cách làm của cô hoàn toàn khác với hình tượng người phụ nữ yếu đuối biểu hiện ra ngoài trước kia, Chu Ứng Hoài thông minh như vậy, có thể nhận thấy được trước đó cô đều là giả vờ không?
Nhưng người kia nói chuyện quá đáng, cô không hối hận vì đã phản kháng lại.
Thôi, thay vì cứ suy nghĩ miên man, không bằng đi tìm người trong cuộc hỏi rõ ràng, sau khi hạ quyết tâm, tâm tình Trình Phương Thu trong nháy mắt sáng tỏ.
Nhất là sau khi không cần làm việc, cô có thể về nhà ngủ một giấc, giữa trưa lại đi làm bữa cơm, lại có thể nghỉ ngơi một buổi chiều, so với việc cắt cỏ heo bận rộn trước đó, bây giờ quả thực là cuộc sống thần tiên.