Về đến nhà, những người khác đều đi học, đi làm, chỉ có một mình cô ở nhà, thanh tịnh tự tại, thích hợp để ngủ!
Chỉ là cô còn chưa ngủ được bao lâu, bên ngoài sân đã vọng đến tiếng gọi.
“Đồng chí Trình, cô có ở nhà không?”
Cơn buồn ngủ đang nồng, Trình Phương Thu miễn cưỡng nghe rõ đối phương đang gọi mình, không khỏi nhíu mày, không kiên nhẫn trở mình, vùi mặt vào gối, muốn mượn chuyện này trốn tránh hiện thực nhưng người bên ngoài không nghe thấy tiếng trả lời, lại thử gọi thêm một lần nữa.
“Đồng chí Trình?”
Giọng nam vô cùng rõ ràng rơi vào tai, Trình Phương Thu không hiểu sao cảm thấy hơi quen thuộc, sau khi cẩn thận nhớ lại một lượt, chợt mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy từ trên giường, sau đó mở cửa phòng, lập tức thấy hai bóng người đứng ở cổng sân, người dẫn đầu chính là Chu Ứng Hoài.
Mình còn chưa đi tìm anh, sao anh lại tự mình tìm đến tận cửa rồi?
“Chu Ứng Hoài?”
Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt phát ra đã thành công thu hút sự chú ý của anh, ánh mắt của hai người đột nhiên chạm nhau giữa không trung nhưng anh lại lập tức dời mắt đi chỗ khác, đồng thời nhanh chóng đẩy người phía sau một cái.
“Sao, sao vậy?”
Tôn Gia Dương ngơ ngác bị xoay người một trăm tám mươi độ, vô thức muốn quay đầu lại nhìn nhưng bị người đàn ông ấn chặt, sức lực của anh rất lớn, anh ta thử hai lần đều không thể động đậy.
Anh ta cũng dứt khoát bỏ cuộc, hơn nữa vừa nghĩ tới mục đích đến đây, anh ta lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn, Chu Ứng Hoài nói gì thì nghe nấy, không hề có chút phản kháng nào.
“Đừng động đậy.”
Chu Ứng Hoài hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn, mới miễn cưỡng ổn định lại hơi thở hỗn loạn, những ngón tay thon dài gầy guộc nắm chặt thành quyền, vì dùng sức quá mạnh mà hơi run rẩy, cho dù như vậy, trước mắt anh vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi vô tình nhìn thấy.
Trắng trắng, tròn tròn...
Cùng với một đôi chân dài khiến người ta nhìn một lần là không quên được, dưới lớp vải mỏng manh bao bọc là nơi bí ẩn chưa từng được nhìn thấy.
Cô chắc là đang ngủ, trong nhà không có ai, thời tiết lại nóng, nên ăn mặc thoải mái một chút, quần dài không thấy đâu, phần trên chỉ mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình, không mặc áσ ɭóŧ, cúc áo cũng cởi ra mấy cái, vốn dĩ không che giấu được gì.
Cứ như vậy, cô ngái ngủ, không hề phòng bị mà mở cửa, dịu dàng gọi tên anh.
Cách gọi “đồng chí Chu” và “anh Hoài” trước đây được thay thế bằng tên đầy đủ nhưng không hề có vẻ xa cách, ngược lại còn lộ ra một sự thân mật, mờ ám không nói rõ được.
Sợi dây kiên nhẫn trong đầu sắp đứt, đôi mắt sâu thẳm của Chu Ứng Hoài dần dần nhuốm một màu đỏ sẫm, khiến mặt hồ vốn phẳng lặng không gợn sóng từ lâu của anh nổi lên sóng to gió lớn, lại có một chút du͙© vọиɠ điên cuồng nảy sinh, muốn cướp đoạt, chiếm hữu, ghen tuông...
Cảm xúc khó nói thành lời sắp bức anh phát điên, lực đạo anh khống chế Tôn Gia Dương không ngừng tăng thêm, gần như là gằn giọng hỏi từ trong kẽ răng: “Thấy chưa?”
“Cái gì? Thấy gì cơ?” Tôn Gia Dương mờ mịt chớp chớp mắt, không hiểu Chu Ứng Hoài đột nhiên bị làm sao, sức nặng trên vai giống như muốn bóp nát xương cốt của anh ta vậy, đau đến nỗi anh ta phải nghiến răng cầu xin: “Anh Hoài, tôi biết tôi sai rồi, tôi đến đây để xin lỗi mà.”
Ý ngoài lời chính là, anh có thể đừng ra tay nữa được không?