Người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối khi đối mặt với người đàn ông cao lớn vạm vỡ hơn mình không hề có chút sợ hãi nào, thậm chí còn dũng cảm phản kháng, từng chữ rõ ràng, mạnh mẽ.
Cả người cô như đang tỏa sáng khiến Chu Ứng Hoài không thể rời mắt.
Lời nói của cô khiến tất cả mọi người đều sững sờ, lại càng khiến người nọ mặt đỏ tía tai, cả buổi cũng không nói nên lời.
Nhưng thấy mọi người đều đang nhìn mình, nhất thời anh ta cũng không thể xuống nước cúi đầu, ngược lại vì bị một người phụ nữ nhà quê mắng đến mức không thể xuống đài được, hơi thẹn quá hóa giận.
Nếu chuyện này truyền về nhà máy, anh ta còn mặt mũi nào nữa?
Vì vậy, Tôn Gia Dương suy nghĩ một hồi, vẫn cắn răng tức giận cãi lại: “Tôi hoàn toàn không có ý đó, cô là đồng chí nữ sao lại chuyện bé xé ra to, vu khống người khác vậy?”
“Có vu khống anh hay không, tự anh biết rõ! Người nông thôn chúng tôi cũng không dễ bị bắt nạt như vậy, nếu anh không xin lỗi, tôi sẽ đi tìm bí thư và đại đội trưởng đến phân xử, hỏi xem lãnh đạo của anh đã giáo dục tư tưởng cho các anh như thế nào.”
Nói xong, Trình Phương Thu ném chiếc khăn lau bát trong tay xuống, định quay người đi ra ngoài.
Không ngờ cô trông thì dịu dàng dễ nói chuyện nhưng khi gặp chuyện lại là một người cứng rắn không chịu khuất phục, không dễ bị lừa gạt chút nào.
Tôn Gia Dương hoảng hốt, vô thức nhìn về phía lãnh đạo của mình là Chu Ứng Hoài, chỉ thấy sắc mặt anh tái mét, trầm giọng nói: “Vừa rồi cậu nói gì, mười mấy đôi tai chúng tôi đều nghe rõ ràng, còn không mau xin lỗi đồng chí Trình!”
Thời buổi này vấn đề tư tưởng là trên hết, nếu thật sự làm to chuyện, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Hơn nữa Chu Ứng Hoài nổi tiếng là người nghiêm khắc, đến lúc đó sau khi về tỉnh, anh chắc chắn sẽ báo cáo chi tiết lên cấp trên, tiếp nhận phê bình tư tưởng và giáo dục lại đều là chuyện nhỏ, nếu lỡ mất vị trí vừa mới được chuyển chính thức thì đúng là điều không đáng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tôn Gia Dương đột nhiên trở nên tái nhợt, không còn quan tâm đến điều gì khác, lắp bắp gọi Trình Phương Thu lại, hoàn toàn không còn vẻ cứng rắc như vừa rồi: “Đồng chí Trình, xin lỗi, là tôi diễn đạt có vấn đề, cô đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi nhé?”
Trình Phương Thu lạnh lùng liếc anh ta một cái, không nói gì nhưng lại dừng bước, quay trở lại bếp tiếp tục làm việc của mình.
Không khí nhất thời trở nên im lặng đến kỳ lạ, Tôn Gia Dương đứng sững tại chỗ, không biết chuyện này cứ coi như vậy là xong, hay là sự yên bình trước cơn bão.
Cảnh tượng bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy thật quá xấu hổ, quá tra tấn, đến lúc này anh ta mới hối hận vì sao lúc nãy lại ăn nói lung tung, tự ý đánh giá người khác.
“Lát nữa đến gặp tôi.” Chu Ứng Hoài thu lại ánh mắt từ bóng lưng Trình Phương Thu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tôn Gia Dương, tỏa ra vẻ lạnh lùng.
“Vâng.”
Tôn Gia Dương lúng túng đáp, không dám ngẩng đầu lên, vội vàng ăn vài miếng cơm rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Một bữa cơm từ náo nhiệt chuyển sang kết thúc trong lạnh nhạt, trong lòng mọi người đều cảm thấy không thoải mái, nhất là nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn của người dân đối với những kỹ thuật viên như bọn họ.