Khu thanh niên trí thức vốn không có đầu bếp chuyên nấu ăn, mọi thứ đều do thanh niên trí thức tự túc, lần này là cấp trên đặc biệt sắp xếp để chăm sóc các kỹ thuật viên đến nông thôn hỗ trợ, lương thực, củi lửa đều do công xã cấp.
So với việc xuống ruộng làm việc, nấu ăn trong bếp nhẹ nhàng hơn nhiều, lại không bị ai quản thúc, mỗi ngày chỉ cần nấu ba bữa cho kỹ thuật viên là được, thời gian còn lại có thể làm việc riêng, quan trọng nhất là trong thời gian này còn được tính công đầy đủ, đúng là việc tốt hiếm có.
Lúc đó, để tranh giành suất này, phụ nữ trong thôn suýt tí nữa đánh nhau, cuối cùng bí thư chi bộ và đội trưởng đã quyết định chọn Hà Sinh Tuệ có kinh nghiệm để đảm nhiệm vị trí này.
Trước đây bà ấy từng phụ trách nấu cơm tập thể, trong chuyện này không ai qua được bà ấy, mọi lời dị nghị cũng dần lắng xuống.
Nhưng chưa nấu được mấy ngày, Hà Sinh Tuệ đã bị ngã gãy chân, bất đắc dĩ phải chọn người khác đến bếp phụ giúp, dù sao cũng không thể để các kỹ thuật viên bị đói chứ?
Chỉ là không ai ngờ rằng cơ hội này lại rơi vào tay Trình Phương Thu!
Lúc họ đến, các kỹ thuật viên vẫn chưa dậy, trong bếp chỉ có Hà Sinh Tuệ đang tập tễnh làm việc, chân phải bà ấy bị thương, phải băng bó, đi lại rất bất tiện, trông rất nặng nề.
Trình Phương Thu vội vàng chạy đến giúp bà ấy đổ một rổ khoai tây vào chậu nước, mỉm cười nói: “Thím để cháu làm cho.”
Nghe vậy, Hà Sinh Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn không khỏi trợn tròn mắt, bà ấy không ngờ đội trưởng lại thực sự để Trình Phương Thu đến giúp, dáng vẻ yếu ớt này có vẻ gì là biết nấu ăn?
Nhưng so với nấu ăn, cô trông càng không giống người biết làm việc.
Theo Hà Sinh Tuệ thấy, người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ như vậy giống như đại tiểu thư nhà tư bản trước kia, cái gì cũng không biết làm, chỉ thích hợp để cưng chiều, chỉ tiếc sinh nhầm chỗ, đến vùng nông thôn nghèo khổ như bọn họ, cho dù cô có xinh đẹp đến đâu, chỉ cần là người thì không thể trốn khỏi số phận phải lao động.
Trong lòng suy nghĩ miên man hồi lâu, Hà Sinh Tuệ mím môi, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Vậy thì cảm ơn đồng chí Trình.”
Nói xong, ánh mắt bà ấy đảo vài vòng trên mặt Trình Phương Thu, cuối cùng âm thầm thở dài trong lòng: đừng có kéo chân sau đấy nhé!
Trình Phương Thu không phải là con giun trong bụng Hà Sinh Tuệ, không biết bà ấy đang nghĩ gì nhưng thông qua vẻ mặt của đối phương vẫn có thể đoán được đại khái, cô âm thầm bĩu môi nhưng nụ cười trên mặt không hề giảm bớt.
“Không cần khách sáo, đây đều là việc cháu nên làm.”
Mạnh Tín Phi thấy bầu không khí giữa hai người họ khá hòa hợp, hài lòng gật đầu nhưng vẫn không nhịn được dặn dò vài câu: “Trong khoảng thời gian này hai người giúp đỡ lẫn nhau, có việc gì thì đến đại đội tìm tôi, ngoài đồng còn có việc bận, tôi đi trước đây.”
Hai người nhìn nhau, rất ăn ý cùng gật đầu đồng ý, sau khi tiễn Mạnh Tín Phi đi, bầu không khí trở nên hơi ngại ngùng và căng thẳng, may mà còn có một đống việc phải làm, không cần phải đứng tại chỗ trừng mắt nhìn nhau, họ nhanh chóng thương lượng phân chia nhiệm vụ, mỗi người bắt đầu làm việc của mình.