“Không đúng, thằng nghịch tử này trước giờ chưa từng đυ.ng vào nữ nhân, trên giường rốt cuộc có biết làm gì không? Dụng cụ thì có rồi, nhưng kỹ thuật thì liệu có ổn không? Chỉ biết làm cho cô nương người ta thành bệnh, thế thì có ích gì chứ?”
[Vừa nghĩ đến đây, Hoàng đế cảm thấy cần thiết phải đem cái rương bảo bối giấu kín của mình đưa tới Đông cung, để cho Triệu Lăng Thừa học hỏi, luyện tập chăm chỉ hơn.]
“Thằng nghịch tử này đúng là vô phép, đã lớn tướng như vậy rồi mà còn khiến phụ thân phải bận tâm đến chuyện phòng the.”
“Ta không uống, đắng quá.”
Trì Kính cứ kiên quyết không chịu mở miệng, Triệu Lăng Thừa vốn chưa từng chăm sóc ai, dỗ dành một hồi cũng mất hết kiên nhẫn, bèn đặt thìa xuống bát, lại múc thêm một ít, rồi thẳng thừng dí vào môi nàng, cạy miệng mà đổ vào: “Không uống không được, nhất định phải uống! Uống!”
Thế nhưng thuốc vừa vào đến miệng, sắc mặt Trì Kính liền tái nhợt, lập tức “phụt” một tiếng phun ra hết: “Nóng quá!”
“Ôi trời, con dâu ta bị bỏng rồi sao?” Hoàng hậu nghe vậy liền giật thót tim, không thể đứng ngoài nữa, toan bước vào điện, còn quay đầu lườm Hoàng đế một cái, “Ngài nhìn xem, đều là chuyện tốt của con trai ngài đó!”
Hoàng đế không dám lên tiếng, đành nhún vai bất lực: [Vậy… trách trẫm sao?]
Vừa rồi hai vị đế hậu chỉ đứng ngoài lén nhìn, hơn nữa vì có màn che giường nên không thấy rõ mặt Trì Kính, nhưng trong tình huống này, Hoàng hậu có thể tự nhiên bước vào gặp hai đứa trẻ, còn Hoàng đế thì chỉ có thể đứng cạnh cửa sổ mà ngó trộm.
“Ôi trời, có chuyện gì thế này?” Hoàng hậu vừa nhìn thấy con trai bảo bối Triệu Lăng Thừa, liền thở dài ngao ngán: “Lăng Thừa, con à, con làm bỏng nương tử của con rồi sao?”
Bộ dạng ngơ ngác của hắn thật sự chẳng khác gì Hoàng đế năm xưa.
“Không có mà.” Triệu Lăng Thừa chạm vào bát thuốc, vẻ mặt vô cùng oan ức: “Nhi thần rõ ràng không cảm thấy nóng mà.”
“Con là nam nhân, da dày thịt thô.” Hoàng hậu hừ một tiếng, ngồi xuống mép giường, dịu dàng nhìn Trì Kính mà xót xa: “Dĩ nhiên không cảm thấy nóng, Thái tử phi mảnh mai yếu ớt, làm sao chịu nổi?”
Triệu Lăng Thừa: “...”
Da dày thịt thô? Trước giờ mẫu hậu chưa từng dùng từ đó để nói về hắn.
Hắn chẳng lẽ không còn là con trai cưng của mẫu hậu nữa sao?
“Con ơi.” Hoàng hậu dùng tay mềm mại áp lên trán đang được đắp khăn lạnh của Trì Kính, dịu giọng hỏi: “Con còn khó chịu không? Bây giờ thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Mẫu… mẫu hậu?” Trì Kính vừa mở mắt chỉ thấy một đám vàng đỏ lờ mờ, chủ yếu dựa vào thính giác mới nhận ra tiếng nói này, cố gắng gượng dậy: “Nhi thần bái kiến…”