Pháp Sư Kiêm Vú Em, Dùng Bảy Thanh Kiếm Thì Đã Sao?

Chương 20

Bùi Cảnh Ngọc chỉ liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu thờ ơ: "Chưa đến giờ mà. Trận đấu sao có thể quan trọng hơn bữa ăn của tiểu sư muội được? Vì tiểu sư muội, ta có thể đến vào giây cuối cùng."

Lạc Việt: "..."

Đó là vì tiểu sư muội sao?

Rõ ràng là vì linh thạch!

Cũng chỉ có tiểu sư muội giàu có này mới hưởng được sự phục vụ nhiệt tình của tứ sư đệ – kẻ keo kiệt nhất Vô Địch Phong.

Đến hắn, đại sư huynh, cũng chẳng đủ khả năng ăn nổi thỏ nướng do tứ sư đệ làm.

Không bị bắt trả phí vì chỉ ngửi mùi đã là phúc phần lắm rồi.

*

Đài khiêu chiến của Xích Thiên Tông nằm tại Phi Yến Phong, thuộc sự quản lý của Linh Vũ Các.

Gần như cả lưng chừng núi đều đầy những đài khiêu chiến.

Ở trung tâm là đài sinh tử nổi bật nhất.

Lúc này, tại một đài khiêu chiến ở phía nam, Thời Tuần Dương ôm kiếm, nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi.

Dưới đài, có một đám đông đệ tử Xích Thiên Tông tụ tập, vây kín thành nhiều vòng.

Có cả đệ tử nội môn, ngoại môn...

Thậm chí ở hàng đầu, còn có vài đệ tử thân truyền xuất hiện.

Khác hẳn với cảnh tượng thường ngày, khi các đài khiêu chiến luôn kín người, hôm nay lại rất khác lạ.

Tất cả đệ tử dường như có sự đồng thuận ngầm, không ai tổ chức bất kỳ trận đấu nào, mà đều tập trung để xem trận này.

"Thời gian đã gần hết, người so tài với Thời sư huynh sao vẫn chưa tới nhỉ?"

"Ai mà biết, có khi là sợ rồi."

"Chắc không đến mức đó, ta nghe nói lần này là đối phương gửi thư khiêu chiến Thời sư huynh. Nếu không tự tin, ai dám làm thế?"

"Chưa chắc đâu, nghe nói kẻ thách đấu Thời sư huynh là đệ tử thân truyền Tuyết Dương Phong. Tuyết Dương Phong dù đã suy tàn, nhưng dù sao vẫn dựa vào danh nghĩa thân truyền một phong.”

“Hắn ta biết rõ không thể thắng Thời sư huynh, nhưng vẫn gửi thư để gây chú ý, rồi đến giờ lại kiếm cớ không đến, ai làm gì được hắn?"

"Đê tiện vậy sao? Thật không công bằng, có khi tu vi của họ còn không bằng chúng ta, nhưng lại được làm đệ tử thân truyền."

"Không chỉ không công bằng, các ngươi có lẽ không biết, Tuyết Dương Phong luôn khác biệt so với sáu phong còn lại trong Xích Thiên Tông. Ngay cả tài nguyên phân phối cũng nghe nói là nhiều hơn các phong khác.”

“Chưa hết, họ còn có nhiều đặc quyền, nên dù không tham gia tranh đấu, tông môn cũng không can thiệp."

"Vì cớ gì chứ? Nếu họ thật sự là thiên tài thì không nói làm gì, nhưng hiện tại... chỉ sợ đệ tử nội môn chúng ta cũng mạnh hơn vài đệ tử thân truyền của Tuyết Dương Phong."

"..."

Ở một góc khác dưới đài, Lê Úc được hai vị sư huynh hộ vệ, cũng đang đứng quan sát.

Nghe những lời chế nhạo xung quanh, khóe môi nàng ta không khỏi cong lên.

Tam sư huynh, người luôn ôn hòa, xoa nhẹ đầu nàng ta, giọng cưng chiều: "Trận đấu đã sắp bắt đầu, nhưng Bùi Cảnh Ngọc vẫn chưa xuất hiện. Xem ra ta đã đánh giá hắn quá cao.”

Nhị sư huynh nói đúng, đệ tử Tuyết Dương Phong nếu thật sự có thực lực, cũng không đến mức chưa từng tham gia các trận đấu."

Lời vừa dứt, Ngũ sư huynh đứng ở phía bên kia liền lạnh lùng cười nhạo: "Ta đã nói rồi, Tam sư huynh luôn quá lo xa. Đám người Tuyết Dương Phong chẳng qua chỉ dựa vào danh tiếng cũ mà thôi. Không chừng không bao lâu nữa, ngay cả vị trí phong chủ của Liễu Vận cũng không giữ được."

Ánh mắt Lê Úc sáng rực lên khi nghe đến đây: "Nếu Liễu Vận không còn là phong chủ, thì con tiện nhân đã gϊếŧ mẫu thân ta cũng không còn là đệ tử thân truyền nữa đúng không?"

Tam sư huynh cười nhẹ, gật đầu: "Đương nhiên. Dù nàng ta có là thân truyền hay không, chỉ cần nàng ta khiến tiểu sư muội khó chịu, thì nàng ta phải chết."

Ngũ sư huynh cười lạnh: "Hừ, không chỉ nàng ta đáng chết, mà mẫu thân đoản mệnh của nàng ta cũng vậy.”