“Nếu tư chất tốt, sao lại chỉ có Nhất Cảnh? Nếu tư chất bình thường, thì tại sao đệ tử Tuyết Dương Phong ai cũng vượt qua được 900 bậc Thiên Tầng Thang…"
Tam sư huynh của Phá Vân Phong chau mày, trầm ngâm khó hiểu.
Nhị sư huynh Thời Tuần Dương không khỏi cười nhạt: "Nếu thật sự có thực lực, sao bọn chúng chưa bao giờ ra tay?”
“Các đệ chỉ là sợ danh tiếng ngày xưa của Tuyết Dương Phong mà thôi. Đám tiền bối của bọn chúng quả thực rất mạnh, ngay cả Liễu Vận trước kia cũng là một cao thủ. Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến đám đệ tử co đầu rụt cổ hiện nay của Tuyết Dương Phong.”
“Được rồi, các đệ lo chăm sóc tiểu sư muội là được. Bùi Cảnh Ngọc muốn tìm chết, ta sẽ giúp hắn. Đợi ta giẫm nát cả tám đệ tử Tuyết Dương Phong dưới chân, tông chủ chắc chắn sẽ hiểu, thời đại của Tuyết Dương Phong đã kết thúc rồi."
*
Tại Vô Địch Phong.
Ở lưng chừng núi, trong một đình hóng gió, Bùi Cảnh Ngọc, người lẽ ra phải chuẩn bị cho trận đấu, lại đang bận rộn làm tiệc thỏ đầy đủ món.
Thỏ nướng than, thỏ xào cay, thỏ lạnh vị tê cay...
Toàn bộ đều là món yêu thích của Ninh Nhuyễn.
"Tiểu sư muội à, vì muội, ta đã tiêu tốn cả nửa năm sức lực đấy. Giờ muội có thể nói cho ta cách kiếm tiền bằng tay không kia chưa?"
Vừa cung kính đưa miếng đùi thỏ cay nồng cho nàng, Bùi Cảnh Ngọc vừa nhìn Ninh Nhuyễn đầy mong chờ.
Nàng cắn một miếng đùi thỏ, nhíu mày: "Chưa đủ cay."
Bùi Cảnh Ngọc vội gật đầu: "Hiểu rồi, thêm cay. Đợi chút nữa sẽ thêm."
"Ừ." Ninh Nhuyễn cắn thêm một miếng nữa, khẽ nhếch khóe môi: "Tứ sư huynh từ khi nhập môn tới giờ chưa từng đến đài khiêu chiến đúng không?"
"Vậy huynh cũng không biết rằng, tại đài khiêu chiến, Linh Vũ Các tự mình làm nhà cái, đưa ra tỷ lệ cược cho mọi trận đấu. Chỉ cần huynh đến trễ một chút, khiến mọi người nghĩ rằng huynh sợ đối thủ, thì tỷ lệ cược của huynh sẽ tăng lên.”
“Sau khi tất cả mọi người đều đặt cược huynh thua, chúng ta sẽ đặt cược bằng linh thạch rằng huynh thắng, và tự nhiên kiếm được một khoản lớn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là huynh phải thực sự thắng."
Câu cuối cùng bị Bùi Cảnh Ngọc tự động bỏ qua.
Đùa sao, chỉ là đối phó với đệ tử nào đó của Phá Vân Phong, hắn sao có thể thua?
Nếu không phải trên có sư phụ ép buộc, dưới có tiểu sư muội dụ dỗ, thì trận đấu này hắn còn chẳng muốn tham gia.
"Nào nào, tiểu sư muội, ăn thử đùi thỏ thêm cay này đi."
Vừa đưa lên miếng đùi thỏ nóng hổi, Bùi Cảnh Ngọc vừa cười toe toét, không quên thốt lên đầy cảm thán: "Tiểu sư muội mới đến vài ngày mà đã biết cả chuyện này, bảo sao muội trông giàu thế. Ngay cả gỗ Lôi Kích cũng có thể mang ra cả đống."
Trời biết lúc nhìn thấy đống gỗ Lôi Kích xuất hiện ở Vô Địch Phong, hắn đau lòng đến mức nào.
Gỗ Lôi Kích đấy!
Thứ quý giá như vậy mà lại bị dùng để làm ghế nhỏ, dao bếp... Thật sự là quá phí phạm!
Ninh Nhuyễn: "..."
Không, nàng giàu là nhờ đám phụ thân trong thôn sợ nàng ra ngoài không có linh thạch tiêu, phải nghĩ cách kiếm tiền nên nhét đầy túi cho nàng.
"Ngày đầu nhập môn, ta đã học thuộc lòng toàn bộ môn quy Xích Thiên Tông, quy tắc ở đài khiêu chiến cũng không ngoại lệ."
Bùi Cảnh Ngọc ngẩn người.
Ngay cả Lạc Việt, người đang ngồi im lặng bên cạnh mà chỉ được nhìn, không được ăn, cũng sững sờ.
Mãi lâu sau, cả hai mới miễn cưỡng chấp nhận lối suy nghĩ khác thường của tiểu sư muội.
Người bình thường ai lại làm chuyện nhập môn là học thuộc môn quy chứ?
Môn quy nhiều như vậy, ngoài đệ tử chấp pháp, ai học thuộc hết được?
Ngay cả đệ tử Chấp Pháp Đường cũng chẳng dám nói mình học thuộc lòng môn quy.
Khi Ninh Nhuyễn đã ăn no, Lạc Việt mới nhẹ giọng nhắc nhở, ánh mắt nhìn về phía tứ sư đệ vẫn đang tất bật nướng thỏ: "... Còn một nén hương nữa là đến giờ, đệ định khi nào mới ra đài khiêu chiến?"