Ngô Tương Liên cho rằng những gì bà ta nói là đúng. Sau khi nói xong, bà ta nhìn Triệu Lí Chính với vẻ mong đợi.
Triệu Lí Chính trong tay cầm một cái tẩu thuốc, phủi tro, nhưng vẻ mặt u ám vẫn không hề tiêu tan.
"Lão Diệp gia, ngươi nói vết thương trên mặt Diệp An Song sẽ cản trở việc thi viện, nhưng vết thương trên mặt Diệp An Song không liên quan gì đến Niên ca nhi. Ngươi yêu cầu Niên ca nhi bồi thường là có ý gì?"
Nụ cười trên mặt Ngô Tương Liên cứng đờ, trưa đó khi biết Diệp An Song bị Triệu Lạc đánh, bà cảm thấy chuyện này khó xử , nghĩ rằng đó chỉ là bề ngoài, đằng nào tương lai cũng có thể bù đắp lại
Ai có thể ngờ rằng Điền Đại Hoa lại ngu ngốc đến mức kéo bà mang theo An Song và An Bách đến nhà Triệu Lí Chính để đòi công lý.
“Xem ngài nói kìa” Ngô tương Liên trên mặt mỉm cười nói: “Ta là bà của Niên ca nhi, ta còn có thể làm hại nó sao?”
"Chỉ là yêu cầu nó đưa một ít tiền cho An Song chữa bệnh mà thôi. Dù thế nào đi nữa, An Song vẫn là anh cả của nó. Đừng làm tổn hại đến sự hòa thuận trong gia đình!"
Diệp An Niên cười lạnh: "Bà muốn bao nhiêu tiền?"
Thấy cậu mủi lòng, nụ cười trên mặt Ngô Tương Liên có vẻ chân thành hơn một chút: “Việc chữa bệnh bây giờ rất tốn kém, nhưng chúng ta đều là một nhà, cho nên ta không muốn nhiều hơn nữa, chỉ cần cho ta năm lạng bạc.”
Bà vừa dứt lời, trong đám người đã nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
"Năm lạng bạc còn không đòi hỏi nhiều ? Ngô Tương Liên này lòng dạ quá đen tối!"
"Đúng vậy! Niên ca nhi sao có thể có nhiều tiền như vậy cho bà? Đây không phải là bắt nạt sao!"
"Ai! Ta nghĩ bà ta chỉ là muốn lợi dụng chuyện này để chặt chém đôi vợ chồng trẻ mà thôi, Giang lang trung cũng xui xẻo!"
"Ai nói không phải! Niên ca nhi ở nhà Lão Diệp chắc là không ít lần bị bà ta mạt xác!"
Dân làng tới xem đều phẫn nộ, nhưng biểu tình trên mặt Diệp An Niên vẫn bình tĩnh.
“Lúc rời khỏi Diệp gia, tổng cộng ta đã mang theo hai bộ quần áo và ba mươi văn tiền, thật sự không có năm lạng bạc.”
"Vậy hãy Giang đại phu đưa đi. Dù sao thì hai ngươi cũng sắp kết hôn rồi!" Ngô Tương Liên nói ngay.
Bà đã lập sẵn kế hoạch, nếu Giang Trúc dám nói không có tiền, bà sẽ nói cho mọi người biết về mười lạng bạc đã chi cho lần khám bệnh của Diệp Thành Hà!
Không ngờ, Giang Trúc vẻ mặt ôn nhu nói: “Thật ra vết thương trên mặt Diệp An Song rất dễ chữa, chỉ cần giã nát Địch Ngọc và Tử Thảo rồi bôi lên vết thương, chỉ cần hai ba ngày là sẽ lành.”
Địch Ngọc và Tử Thảo rất phổ biến, trên núi Vọng Nguyệt có rất nhiều, không có giá trị bao nhiêu, trong nhà có không ít, nghiền thành bột có thể sử dụng được rồi.
"Nếu bà nói chuyện này xảy ra là do An Niên, vậy thì tôi sẽ giúp Diệp An Song và Diệp An Bách lấy thuốc chữa vết thương cho họ, ta sẽ không thu phí khám bệnh cho các người."
Khi anh nói lời này, những người dân làng xung quanh đều cảm thấy anh là người tốt bụng, mặc dù là Thạch Đầu và Triệu Lạc đánh người nhưng Giang đại phu vẫn sẵn sàng giúp đỡ họ chữa bệnh miễn phí. Thật là một người tốt!
"Vậy chuyện này giao cho Giang đại phu đi." Triệu Lí Chính vừa nói vừa nhìn Ngô Tương Liên, "Hiện tại sắc mặt Diệp An Song đã ổn, không cần phải trả tiền nữa đúng không?"
Sắc mặt Ngô Tương Liên nhất thời trở nên khó coi: "Cái này..."
Bà ta chỉ muốn tiền thôi!
Triệu Lí Chính bà không dây vào được, nhưng hai đứa trẻ bị đánh không thể vô ích. Bà phải bắt Niên ca nhi cùng những người khác ói tiền !
Lí Phương Phương ở một bên rốt cục không nhịn được khi nhìn thấy Giang Trúc bảo vệ Diệp An Niên như vậy.
Cô lo lắng giậm chân, Giang đại phu chắc chắn đã bị Niên ca nhi này lừa!
"Triệu thúc, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được! Niên ca nhi tâm tư xấu xa, dạy hư Phúc Tể, thậm chí còn nói dối Giang đại phu, hôn sự của họ không thể xảy ra!"
Diệp An Niên cảm thấy buồn cười, Lí Phương Phương không giấu được suy nghĩ nhỏ nhen của mình.
Cậu hỏi: "Nếu cô nói rằng ta dạy dỗ Phúc Tể không tốt, vậy cô cũng có thể nói cho ta biết ta đã dạy nó xấu như thế nào? Lại nói dối Giang Trúc điều gì?"
"Ngươi!" Lí Phương Phương cực kỳ tức giận, "Nếu không phải ngươi dạy, Phúc Tể còn nhỏ làm sao lại giục Thạch Đầu đi đánh Diệp An Bách”
"Ngươi nghe ai nói?" Diệp An Niên cau mày.
Ngay từ đầu, Lí Phương Phương đã nói rằng cậu là người xúi giục Thạch Đầu và Triệu Lạc đánh sau lưng người ta, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc đó chỉ có bọn họ có mặt, Lí Phương Phương làm sao biết được?
“Ừ, là Song ca…”
"Khụ khụ!"
Diệp An Song thấy chột dạ, nhanh chóng đưa nắm đấm lên miệng ho khan hai tiếng, cố gắng đè nén lời nói của Lí Phương Phương
Nhưng Diệp An Niên đã đoán được rằng đây có lẽ là những gì Diệp An Song nói , lừa dối Lí Phương Phương đứng ra giúp hắn ta.
A, ma quỷ thật không ít
"Rõ ràng ngươi không có mặt, làm sao biết lúc đó xảy ra chuyện gì?" Diệp An Niên hỏi.
Lí Phương Phương căn bản không có chuẩn bị, khi Diệp An Niên hỏi nàng, nàng lại sững sờ, căn bản không trả lời được.
"Là nghe người khác nói." Diệp An Niên nói thẳng, không muốn cùng nàng nói chuyện nữa.
"Là ai?" Ánh mắt cậu rơi vào Diệp An Song, "Diệp An Bách mới bảy tuổi, tự nhiên không nghĩ ra được ý tưởng này. Xem ra hẳn là... đại ca tốt."
“ Đại ca tốt” Ba từ cậu nói bằng gióng bỡn cợt, Diệp An Song lập tức đỏ mặt tía tai: "Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì vậy?!"
"Vậy sáng nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi dám nói không?" Diệp An Niên hỏi.
“Ngươi…” Diệp An Song nắm chặt tay, môi run lên vì tức giận, nhưng lại không thể thốt ra được một từ nào.
"Hắn không dám, thật là xấu hổ." Giọng Triệu Lạc đột nhiên vang lên.
Lúc này mọi người đang xem náo nhiệt mới nhận ra vừa rồi Thạch Đầu và Triệu Lạc vừa bị Lí Phương Phương vu khống đánh người, dường như vẫn im lặng.
Diệp An Niên và Giang Trúc nghe được âm thanh nhìn thấy Triệu Lạc bước ra khỏi sân, ôm Thạch Đầu quấn gạc trên đầu và hai tay.
Thạch Đầu bị băng bó trông nghiêm trọng hơn nhiều so với Diệp An Bách và Diệp An Song.
Mọi người nhìn thấy đều hít một hơi, rõ ràng không phải bộ dạng đánh người, rõ ràng là bị đánh!
Chỉ nghe Triệu Lạc nói: “Không ngờ rằng tú tài tương lai của chúng ta ở Nguyệt Nha thôn lại làm ra loại chuyện này sau lưng người khác”
"Chính Diệp An Bách là người bắt nạt người khác trước!"
Thạch Đầu trong vòng tay Triệu Lạc mở to đôi mắt đỏ rực nói: "Hắn giẫm lên con quay của ta, gọi Tiểu Phúc là tiểu tạp chủng!"
Tốt lắm, Thạch Đầu vừa nói lời này, mọi người càng nhìn Lí Phương Phương, Điền Hoa, Diệp An Song và Ngô Tương Liên thậm chí còn tệ hơn
"Rõ ràng là lão Diệp gia dạy dỗ đứa trẻ hư!"
"Nói cách khác, một đứa trẻ bảy tuổi mà chửi người bẩn thỉu như vậy, nhất định là đã học được từ người lớn!"
Khuôn mặt già nua của Ngô Tương Liên trở nên tối sầm và đỏ bừng, bà ước gì có thể tìm được một cái nồi đất để chui vào
Tôn Thái Hà ở bên cạnh cũng làm ầm ĩ, không nói một lời đặt Diệp An Bạch xuống đất rồi bỏ chạy, tìm một góc kín đáo mà trốn.
Dì Lý ở cạnh Triệu Lí Chính phản ứng nhanh nhất nói: "Ta nói Thạch Đầu là một đứa trẻ ngoan, bình thường nó ngoan ngoãn lễ phép, sao có thể đánh người được?"
"Vậy ra, Triệu Lạc cũng là một hài tử ấm áp và tốt bụng, đánh Diệp An Song khẳng định là có lí do”
Khi nàng nói điều này, mọi người lập tức cảm thấy có lý bắt đầu suy đoán.
Triệu Lạc không thể tự nói với điều này, nhưng Diệp An Niên đã lên tiếng đúng lúc: "Vốn là bất đồng giữa hai đứa trẻ. Khi tôi và Giang Trúc nghe thấy tiếng động và lao ra ngoài, chúng tôi thấy Diệp An Song đang đá Thạch Đầu. "
"Hắn dùng rất nhiều lực khiến Thạch Đầu té mạnh. Đầu và tay nó bị gãy."
Giọng nói của cậu bình tĩnh và lãnh đạm, như thể cậu đang tức giận
Nhưng điều này càng xảy ra thì càng có nhiều người tin vào nó.
Đôi mắt của Diệp An Song mở to vì kinh ngạc.
Hắn không thể tin được nhìn Diệp An Niên, làm sao cũng không dám tin trước đây luôn đối hắn tức giận nhưng không dám nói gì, là một người mềm yếu để hắn bắt nạn, sao nay lại dám mở miệng đổ lỗi cho hắn
"Ngươi hồ ngôn! Ta không hề dùng chút sức nào trong cú đá đó!"
"Nó sao có thể ngã mạnh như vậy? Da thịt nó cũng không có bị rách! Diệp An Niên, ngươi đang hãm hại ta!"