Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 26: Đòi công lí

Sau bữa trưa, Diệp An Niên sắp xếp để tiểu Phúc và Đinh Thu chơi ở phòng phía tây với Đồng Xu. Hai người khóa chặt cửa phòng chính trước khi rời đi.

Giang Trúc cũng dặn dò hai đứa trẻ dù có ai gõ cửa cũng không được gây ra tiếng động, đợi cho đến khi họ quay lại.

Nhà của Triệu Lí Chính nằm ở giữa làng, xung quanh là hàng xóm, dân làng rất đông đúc.

Khi hai người đến nơi, Triệu gia vừa dùng bữa xong, con dâu của Triệu Lệ Chính là Tiền Xuân Phương và con gái thứ hai Triệu Nam đang rửa bát trong sân.

Tiền Xuân Phương hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người mang theo những chiếc túi lớn nhỏ đến cửa. Cô nhanh chóng lau tay vào váy (tạp dề hiện đại) rồi bước ra.

"Giang đại phu, Niên ca nhi, sao hai người lại ở đây?"

"Qua đây thăm Thạch Đầu," Giang Trúc nói “ Còn không phải chuyện lúc sáng sao để Thạch Đầu vô cớ chịu đựng ấm ức như thế, hài tử sẽ cảm thấy khó chịu."

“Chuyện đó à, Thạch Đầu của chúng tôi được nuôi sơ sài từ khi còn rất nhỏ. Đánh nhau không phải là chuyện thường xảy ra sao, nên hai người không cần phải đi chuyến đi này đâu.”

Tiền Xuân Phương không để bụng, cháu trai của cô cơ thể khỏe mạnh, lại nói Thạch Đầu cũng không chịu thiệt, chịu thiệt chính là đứa trẻ Diệp gia

"Chúng là đồ nhà trồng, cũng không hiếm, nên dùng để bổ sung sức khỏe cho Thạch Đầu và Lạc ca" Diệp An Niên cũng nói.

Giang Trúc làm theo lời cậu đem đồ đưa cho Tiền Xuân Phương

Tiền Xuân Phương nói sao cũng không chịu nhận, ba người nói một hồi, cuối cùng, Triệu Lí Chính sau khi nghe thấy tiếng động đã bước ra nhận lấy

Triệu Lí Chính biết rằng Giang Trúc và Diệp An Niên đang cảm thấy có lỗi, nếu ông không nhận, sau này có gì hai người bọn họ có thể không dám nói chuyện với ông.

Triệu Lí Chính đang mời hai người vào phòng nói chuyện, Tiền Xuân Phương thu dọn đồ đạc, tiếp tục cùng Triệu Nam rửa bát trong sân.

Ba người vào nhà kể lại chuyện lúc sáng sớm, ai nấy đều cảm thấy lo lắng không yên

Một lúc sau, Triệu Lạc thò đầu ra khỏi cửa, chào hỏi Diệp An Niên và Giang Trúc

Triệu Lí Chính nói rằng hắn không ngay thẳng, nhưng giọng điệu là trêu đùa, và yêu thương trong mắt không hề giảm đi.

Diệp An Niên biết Triệu Lạc trở về sẽ không bị mắng, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Thạch Đầu ở đâu?” cậu hỏi.

"Hắn đang nằm ở trong buồng." Triệu Lạc trả lời.

"Bị thương?" Diệp An Niên nghe được lời này, trong lòng trầm xuống, nhớ tới Thạch Đầu hẳn là không có việc gì.

"Nó không sao." Nói đến việc này, Triệu Lạc nói.

"Không phải là sợ lão Diệp gia gây phiền toái sao, ta trước để hắn nằm trên giường, nếu như Ngô Tương Liên bọn người tới gây sự, ta liền có biện pháp đối phó."

Diệp An Niên vừa nghĩ đến đã hiểu ý định của hắn, cho rằng đầu óc của Lạc ca có lẽ còn phức tạp hơn Diệp An Song rất nhiều.

Khi mấy người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lớn từ bên ngoài hét lên: "Triệu Lí Chính! Triệu Lí Chính có ở nhà không?!"

"Ngài phải vì Song ca chủ trì công đạo !"

Diệp An Niên cau mày khi nghe thấy giọng nói này.

Giọng nói này quen thuộc với cậu, không phải là của Điền Hoa thím sao.

Cậu và Giang Trúc nhìn nhau, cả hai đều có chút ngạc nhiên, người đến không nên là Diệp gia sao?

Ngô Tương Liên và Diệp Thành Hải đều không xuất hiện, vậy tại sao Điền Hoa thím này sao lại náo nhiệt tham gia?

Bên ngoài rất ồn ào, bốn người không lãng phí thêm thời gian nữa, vội vàng ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Diệp An Niên được Giang Trúc kéo đi, vừa ra khỏi phòng chính, anh nhìn thấy Điền Hoa thím dẫn đường, theo sau là Ngô Tương Liên, đang ôm Diệp An Bách trong lòng Tôn Thái Hà, còn có Diệp An Song với vẻ mặt thờ ơ.

Điều làm cậu ngạc nhiên hơn nữa là con gái của Điền Hoa thím Lí Phương Phương cũng nằm trong số đó, đứng cạnh Diệp An Song

Cậu nhớ Lí Phương Phương này không phải nhìn trúng Giang Trúc sao ? Có phải cậu nhớ nhầm không?

Nhìn thấy bọn họ đi ra, Điền Hoa thím đã lên tiếng trước: "Được rồi, vậy ra hai người thật sự đến rồi!"

"Ta thấy cửa nhà bị khóa, còn tưởng làm sai chuyện gì nên bỏ chạy!"

“ Điền Hoa dì,” Diệp An Niên liếc bà ta , bình tĩnh nói: “Chúng ta không phải đến nhà Triệu Lí Chính để xem Thạch Đầu sao , sao dì lại mang nhiều người như vậy đến nhà ta phá cửa? "

"Nhà chúng ta chỉ có hai đứa nhỏ Phúc Tể cùng Đinh Thu. Các ngươi phô trương như vậy là muốn làm gì?”

"A...ta" Điền Hoa bị lời nói của cậu làm cho sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Chúng ta có thể làm gì đây? Chúng ta đến đây để tìm hai người!"

"Xem An Song và An Bách bị đánh như thế nào?!"

Lần trước Giang Trúc khiến bà xấu hổ trước mặt dân làng, sau khi nghe lời kích động của Lí Phương Phương, là bà đã dẫn đầu đến đây

Nhưng điều bà ta muốn là làm ầm ĩ lên và cho mọi người trong làng biết, sau đó sẽ tránh sang một bên và để Ngô Tương Liên và những người khác gây rắc rối với Giang Trúc cùng Diệp An Niên

Dù sao cũng là mâu thuẫn giữa Diệp An Song, Diệp An Bách cùng Diệp An Niên nên bà ta mới khỏi xướng, xem náo nhiệt trút giận.

Bà vừa nói lời này, dân làng đến xem náo nhiệt đều tỏ ra kinh ngạc.

Lúc này Diệp An Song đã thay quần áo, chỉ bị trầy xước nhẹ trên mặt, bị đá vào mông đi lại hơi khập khiễng, nhưng có vẻ không nghiêm trọng.

Nhìn mặt Diệp An Bách càng khó đoán được.

Lúc đó rất đau, nhưng sau này nhìn lại chỉ còn lại vết đỏ, sợ không cần bôi thuốc, một thời gian sau sẽ tự khỏi.

Có người lẩm bẩm: “Việc này hình như cũng không có gì to tát nhỉ?”

“Đúng vậy,” một người khác nói, “Chưa kể Giang đại phu là người tốt bụng, lại nói Diệp ca nhi thân thể đau ốm, cứ đau bệnh , làm sao có thể đánh Diệp An Song?"

“Diệp An Bách chạy tới, Niên ca nhi chưa chắc đuổi kịp hắn, huống chi là đánh người, hắn giơ tay cũng có thể ho tới chết.”

Trong lúc nhất thời, dân làng đều đang nói chuyện, đem Điền Hoa bịt miệng không nói ra

"Đều là do Niên ca nhi đó xúi giục!" Lí Phương Phương đứng sau dì Điền Hoa chặn đến mức không thể mở miệng

"Mọi người, Triệu Lí Chính , Giang đại ca! Đừng để bị Niên ca nhi lừa! Hắn đã xúi giục Thạch Đầu đánh An Bách, hắn cũng xúi giục Lạc ca đánh Song ca. Hắn không phải là thứ tốt gì!"

Diệp An Niên:......

Cô gái này sợ là không được thông minh cho lắm.

Quả nhiên, sau khi nghe được những lời này, sắc mặt của Triệu Lí Chính bắt đầu tối sầm lại.

“ Điền Đại Hoa, Lí Phương Phương, hai người các ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Triệu thúc” Lí Phương Phương tức giận giậm chân, "An Song và An Bách bị đánh như vậy, đều là lỗi của Niên ca nhi đó. Ngài không thể tha cho hắn được!"

Diệp An Niên:......

Cô gái này không phải là một kẻ ngốc đúng không?

Cậu quay đầu nhìn Giang Trúc, đôi mắt hoa đào của Giang Trúc đang cười đến mức biến thành hình lưỡi liềm.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Giang Trúc nháy mắt với cậu, đem tay cậu nắm lấy, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay.

Diệp An Niên:......

Mặt sao tự nhiên nóng lên

Lúc này, Ngô Tương Liên đứng sau Điền Hoa đã nhịn không được nữa. Nha đầu này đang hồ ngôn cái gì, bọn họ không phải đến Triệu Lí Chính đòi công bằng sao?

Tại sao lại nói Thạch Đầu và Triệu Lạc đã đánh hai đứa cháu của bà? Còn nói chủ trì công đạo? Không thấy Triệu Lí Chính sắc mặt đen như đáy nồi sao?

"Lí Chính, là như thế này," Ngô Tương Liên nhanh chóng nặn ra một nụ cười, "Việc này kỳ thực không liên quan gì tới Triệu lạc và Thạch Đầu, là mâu thuẫn giữa ba đứa con của lão Diệp gia chúng tôi."

“Chúng tôi đến cũng không có chủ ý gi khác, chỉ là…” Bà nắm lấy vai Diệp An Song và dẫn hắn đi về phía trước.

“An Song đây là sắp đến kì thi viện, trên mặt không được có vết thương nào. Tôi nghĩ chuyện này xảy ra là do Niên ca nhi. Chỉ cần Niên ca nhi sẵn lòng trả một số tiền để An Song chẩn bệnh thì chuyện này sẽ được kết thúc.”