Nửa giờ sau, Sơ Úy vô cùng cao hứng cầm về 278 tệ 98 xu.
Ngày cô trở thành phú bà giàu nứt vách đã sắp không còn xa nữa rồi!
Cô rút 5 tệ đưa cho Giang Vệ Đông “Bên kia có một quán mì Tây Bắc rất nổi tiếng, tôi mời anh.”
“Đi thôi.”
Hứa Đại Quốc cười khúc khích nói “Lão Đại, gần đây có một quán ăn. Ông chủ là người Tây Bắc, tay nghề rất được, chúng ta đi thử xem.”
Hạ Văn Viễn đút tay vào túi quần, dứt khoát đi về phía trước “Đi thôi.”
Ông chủ đang cán mỏng lớp bột mì, dùng dao cắt thành từng sợi mỏng, thả vào nồi nước sôi.
Một lát sau, hai bát mì hoàn chỉnh thơm phức được bưng ra.
Hạ Văn Viễn lấy đôi đũa, bắt đầu thưởng thức.
Hứa Đại Quốc vừa ăn được một miếng, sợi mì vẫn còn bên miệng lắp bắp nói “Lão Đại, kia…kia không phải…”
Hạ Văn Viễn ngầng đầu, nhìn thấy Sơ Úy…và một người đàn ông bên cạnh cô.
Đó là Giang Vệ Đông của đội sáu. Bọn họ từng học cùng nhau thời cấp hai, thậm chí còn là bạn cùng bàn.
Sao Sơ Úy lại đi với hắn?
Giang Vệ Đông nhìn thấy đám người Hạ Văn Viễn nhiệt tình chào hỏi “Hạ Văn Viễn? Thật trùng hợp, cậu cũng ở đây sao.”
Ánh mắt Hạ Văn Viễn từ nhiệt tình chuyển sang u ám, thản nhiên nói “Ừ.”
Sơ Úy cũng tiến lên chào hỏi “Xin chào anh Văn Viễn, thực trùng hợp.”
Giang Vệ Đông “Hai người quen biết sao? À cũng đúng, ký túc xá thanh niên trí thức ở ngay cạnh tiểu đội của anh, quen biết cũng là chuyện thường.”
Hạ Văn Viễn híp mắt, khuôn mặt nguy hiểm nhìn chằm chẳm cô “Vì sao hai người lại đi cùng nhau?”
Giang Vệ Đông đang muốn nói, Sơ Úy nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.
Giang Vệ Đông có thể nghi ngờ lai lịch lương thực của cô, nhưng cô không muốn Hạ Văn Viễn cũng có nghi ngờ.
Động tác nhỏ này của cô rơi vào trong mắt Hạ Văn Viễn lại được lý giải theo nghĩa khác.
Cô bé này và Giang Vệ Đông có bí mật, còn hắn chỉ là người ngoài không được biết bí mật đó.
L*иg ngực Hạ Văn Viễn có chút khó chịu, không còn khẩu vị ăn mì.
Giang Vệ Đông gãi đầu, cười ha ha “Sơ Úy muốn lên thị trấn mua chút đồ, không phải tôi có thuyền sao, cho cô ấy đi nhờ.”
Hạ Văn Viễn cười cười, hắn không ngốc. Đây rõ ràng là lí do Giang Vệ Đông lừa gạt hắn.
“Ừ biết rồi!”
Sơ Úy sờ vào túi nhỏ của mình, đứng bên cạnh Hạ Văn Viễn “Em và Giang Vệ Đông có thể ngồi ghép bàn với hai người được không?”
Hạ Văn Viễn không ngẩng đầu “Ngồi đi.”
Bốn người ngồi quanh bàn ăn mì, mỗi người đều có tâm sự trong lòng.
Sơ Úy cảm giác ánh mắt như gai nhọn của Hạ Văn Viễn thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.
Sơ Úy có chút chột dạ, cảm giác bản thân không nên tiếp tục ngồi đây.
Cô đột nhiên bị sặc ho khan một tiếng.
Hạ Văn Viễn ngay lập tức vươn tay vỗ lưng cô “Ăn chậm một chút, không ai giành ăn với em.”
Hứa Đại Quốc: Lão Đại từ khi nào lại trở nên ân cần như vậy?
Sơ Úy xấu hổ lấy khăn tay lau miệng, sau đó đứng dậy muốn đi tính tiền. Hạ Văn Viễn lập tức tranh trả tiền trước, sau đó nói với Giang Vệ Đông “Tôi có chuyện muốn nói với Sơ Úy.”
Sơ Úy lắc đầu “Em...em không có gì để nói với anh.”
Hạ Văn Viễn nắm lấy tay cô không nói nhiều, trực tiếp kéo Sơ Úy đến con ngõ nhỏ phía sau.
Sơ Úy: Tên này là thổ phỉ hay lưu manh.
Con hẻm phía sau có chút hoang vu, Sơ Úy sợ hãi.
“Vì sao em lại đi cùng Giang Vệ Đông?”
Thật hung dữ!
“Anh nghi ngờ em và Giang Vệ Đông có cái gì sao?”
Sắc mặt Hạ Văn Viễn vẫn hờn giận như cũ, nhưng khuôn mặt đã giãn ra rất nhiều. Hắn sợ làm cô sợ hãi.
“Cho nên, có chuyện gì không thể nói với anh sao?”