Chương 80: Tương ái tương sát
Sơ Úy liếc mắt nhìn giống cây được gieo trồng của cấp 4, hai mắt sáng lên, là rễ cây tùng lam.
Năm sau, cũng chính là năm 1977, cô nhớ rõ vào đầu xuân sẽ xảy ra một trận bệnh dịch, rễ cây tùng lam trở nên vô cùng khan hiếm.
Cô phải mau chóng thăng cấp bốn, mới có thể trồng được rễ cây tùng lam.
Cô tra xét xung quanh, sau đó đột nhiên hét lớn.
“Làm gì mà ngạc nhiên thế?”
“Từ cấp 3 lên cấp 4 cần 5000 giá trị cảm xúc? Xung quanh tôi chỉ có Sơ Lam và Trình Anh, à hiện tại còn có chị dâu Hạ gia, ba người này cho dù bị tôi vắt kiệt cũng không thể đến 5000.”
Đường Đường “Cô tự nghĩ cách đi.”
Sơ Úy ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn “Việc này quá khó, quá khó rồi.”
“Muốn thành tài phải dụng tâm, chỉ cần cô cố gắng, sẽ đạt được thôi. Ngoài ra, máy thu thập giá trị cảm xúc đã được nâng cấp, có thể thu thập nhiều cảm xúc hơn.”
“Chính là chỉ cần người đó mắng tôi một câu, cũng có thể thu thập giá trị cảm xúc, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Sơ Úy gật đầu, thế thì tốt hơn rồi.
“Còn có, hiện tại tôi nói cho cô một bí mật.”
“Là gì?”
“Cô không phải là người duy nhất sở hữu không gian.”
Sơ Úy khϊếp sợ “A? Vậy những người khác ở đâu?”
“Hiện tại cấp bậc của cô rất thấp, chưa đủ tư cách gặp gỡ bọn họ. Chờ cô đạt được cấp 4, sẽ có thêm có manh mối.”
Sơ Úy bĩu môi “Không gian này cũng phân chia cấp bậc? Tôi chính là người xếp cuối chuỗi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Sơ Úy…
“Cô phải nhanh chóng thăng cấp, mở khóa không gian chữa bệnh. Mọi người không quá coi trọng không gian nông này. Ở trong mắt bọn họ, đây chỉ là kho rau dưa trái cây, không có tầm ảnh hương. Nhưng tôi tin tưởng, sẽ có một ngày cô có thể sử dụng những thực phẩm này đứng trên đỉnh nhân sinh.”
Sơ Úy không biết vì sao cậu có thể tin tưởng cô như vậy.
5000 giá trị cảm xúc giống như ngọn núi khổng lồ đè nặng lên cô.
Sơ Úy bắt đầu gieo hạt giống trên những mẫu đất trống, năm mảnh trồng lúa, năm mảnh trồng đậu, chuẩn bị cho đợt hạn hán mùa đông sắp tới. Mảnh đất còn lại trồng trúc nước và mộc nhĩ trắng.
Cô phải thu thập được năm mươi mảnh đất trước mùa xuân năm sau, cho nên tuyệt đối không thể chỉ thu thập giá trị cảm xúc trên ba người kia.
Cô cần giăng lưới, mở rộng phạm vi của mình.
Khi trở về, đại đội trưởng Chương Quốc Phú gọi Sơ Úy vào văn phòng, nói với cô ngày mai hai đại đội sẽ trao đổi thanh niên trí thức.
Sơ Úy gật đầu, trong lòng mừng rỡ. Đây chính là cơ hội tốt để thu thập giá trị cảm xúc.
Ra khỏi văn phòng đại đội trưởng, Hoàng Hiểu trong ký túc xá đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô ấy hận không thể vác loa thông báo cho toàn thế giới.
“Hôm nay a, vừa nói lạnh liền đã lạnh. Đã qua thời gian đắp đập, tu sửa sông, chỉ còn việc thu hoạch sợi bông và tơ tằm. Tôi nghe nói công việc bên Thượng Hoa Tây ít hơn bên này một nửa, cán bộ ở đây cũng rất công bằng và liêm chính. Nhìn chúng ta vất vả đào sen thời gian dài như vậy, cho nên muốn đổi chúng ta sang bên nhàn nhã hơn.
Trong mắt Trình Anh cũng đắc ý, lời này của Hoàng Hiểu, cô ta rất đồng tình.
Cô ta đã quá mệt mỏi khi ở Hạ Hoa Tây rồi. Cô ta chỉ muốn trải qua một mùa đông nhàn hạ.
Bên ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, có người trong chi bộ đảng đi vào ký túc xá.
Sơ Úy nhìn kỹ, đó chẳng phải là đại đội trưởng Thượng Hoa Tây Hứa Hữu Lâu sao?
Hắn tới đây làm gì?
Viên Vệ Dân chạy đến nhiệt tình nói “Anh đến đội xây dựng mượn cái xe đẩy, lát chúng ta đem hành lý đặt lên đó, anh đẩy giúp bọn em.”
Hoàng Hiểu vỗ tay “Được, vậy làm phiền đồng chí Viên.”
Đại đội trưởng Hứa Hữu Lâu đi vào sân, nhìn Trình Anh nói “Cô là đồng chí Trình Anh đúng không?”
Trình Anh sợ hãi gật đầu “Là tôi.”
“Là như vậy, đồng chí Sơ Lam bên đại đội chúng tôi làm việc tích cực, rất được lòng mọi người. Người dân trong thôn muốn chúng tôi giữ cô ấy lại. Cho nên lần đổi đội này, đồng chí Trình Anh không cần trao đổi.”
Sơ Úy thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Tỷ muội tình thâm, tương ái tương sát?