Trùng Sinh Năm 80: Cô Vợ Quân Y Ngọt Ngào

Chương 79: Gần một bước tới nấm linh chi và nhân sâm

Chương 79: Gần một bước tới nấm linh chi và nhân sâm

Sơ Úy đi lang thang quanh thôn hai vòng, nghe hai bác gái đang tám chuyện với nhau trên cầu.

“Thương gia hạng hai Giang gia kia đã trở lại, cô biết không?”

“Nghe nói đang vận chuyển sắt vụn trên thị trấn.”

“Không phải là nhặt rác sao, tên nhóc kia toàn làm những việc kỳ quái.”

“Cũng đúng.”

Hai mắt Sơ Úy sáng rực.

Những người làm ăn, ở thập niên 60 gọi là kẻ đầu cơ, thập niên 70 gọi là kẻ buôn lậu, còn đến thập niên 80 sẽ coi là thương buôn.

Chỉ là địa vị của bọn họ không cao. Dù sao đây là thời đại kinh tế quy hoạch. Những người làm ruộng, hoặc làm trong đơn vị quốc doanh mới nổi bật, còn những người lang thang kiếm kế sinh nhai bên ngoài lại không quá được coi trọng.

Sơ Úy giống như thấy được ánh sáng hy vọng.

Giang gia sống ở một căn biệt viện nhỏ.

Một nhóm trẻ con đuổi theo người đàn ông ở trong sân. Người đàn ông cầm túi kẹo đưa cho đứa trẻ lớn tuổi nhất “Chia cho mọi người, sau đó ra ngoài chơi đi.”

Sơ Úy đi đến trước cửa nhà hắn.

Giang Vệ Đông sửng sốt nhìn cô.

Cô gái này là con gái nhà ai, hắn ở thị trấn lâu như vậy cũng chưa thấy ai xinh đẹp như cô.

Hắn vội càng chạy ra cửa, chủ động chào hỏi “Cô là con gái nhà ai thế? Tìm tôi có việc gì sao?”

Sơ Úy quan sát hắn. Giang Vệ Đông mặc một chiếc áo khoác xanh biển, quần màu xanh than, dưới chân đi đôi giày chơi bóng, khuôn mặt khôn khéo.

Sơ Úy trực tiếp đi vào vấn đề “Tôi có mối làm ăn muốn hợp tác, anh có làm không?”

Giang Vệ Đông sửng sốt, sau đó cười vui vẻ “Mối làm ăn? Là mười cân gạo hay năm cân trứng? Được, tôi làm, cô mang qua đây, tôi giúp cô bán.”

Sơ Úy cười cười “Anh có thuyền không?”

Giang Vệ Đông có chút kinh ngạc “Em gái, cô đang đùa tôi sao?”

“Không phải, trong tay tôi có khoảng 2000kg lương thực, muốn vận chuyển lên thị trấn bán cho công ty thực phẩm.”

Giang Vệ Đông kinh hãi “Thật hay giả?”

“Sáu giờ sáng ngày kia, anh đưa thuyền đến bến cảng hướng bắc công xã. Tôi ở đó chờ anh, anh giúp tôi vận chuyển, tôi sẽ trả anh…năm tệ.”

Giang Vệ Đông lập tức đồng ý “Không thành vấn đề.”

Em gái này nói chắc chắn như vậy, khiến hắn có chút tò mò, cô thật sự có 2000kg lương thực?

Làm sao có thể?

Sơ Úy nói tiếp “Chuyện này chỉ có 2 người chúng ta biết, không thể nói với người thứ ba.”

Giang Vệ Đông vỗ ngực cam đoan “Chuyện này cô yên tâm, tôi là người biết giữ chữ tín, nhất định sẽ kín miệng.”

Sơ Úy gật đầu rồi quay về. Giang Vệ Đông lúc này mới nhớ đến hắn còn chưa biết tên của cô, hắn nên tìm như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy đầu óc em gái này không tỉnh táo, chạy đến đây nói bậy.

Sơ Úy tìm một khu đất trống, đem tất cả lương thực đã thu hoạch trong không gian lấy ra.

Thực tế vào mùa vụ thu hoạch lúa, những người nông dân phải lao động hết sức mới có thể hoàn thành. Sơ Úy lại chỉ tốn nửa giờ đã đóng gói xong hai mươi bao tải.

Đương nhiên bao tải lấy từ chỗ Đường Đường, tiêu tốn 50 giá trị cảm xúc.

Sơ Úy nở nụ cười.

Đường Đường mở miệng “Bây giờ cô đã có mười một mảnh đất.”

Sơ Úy mừng rõ kêu “Tôi trở thành một địa chủ rồi đúng không?”

“Cô chỉ có chút tiền đồ đó thôi sao?”

“Đúng là tôi chỉ có chút tiền đồ đó.”

Đường Đường…

“Từ cấp 2 lên cấp 3 cần 1000 giá trị cảm xúc, cho nên hiện tại cô đã là chủ nhân của không gian cấp 3.”

Sơ Úy đi vào căn nhà nhỏ trong không gian. Cấp 3 có thể gieo trồng trúc nước và mộc nhĩ trắng.

Các loại cây trồng càng lên cao sẽ càng được nâng cấp.

Tiến một bước gần hơn đến nấm linh chi và nhân sâm.