Dịch Chi Cơ lại một lần nữa hít sâu một hơi, sử dụng đạo cụ phiên dịch, lặp lại trò cũ, nhưng lần này giọng điệu đã chậm hơn rất nhiều: “Hai người đệ đệ của ngươi rất yêu quý và sùng bái ngươi việc ngươi không thể ăn cay bọn họ luôn nhớ rõ đừng trở thành nô ɭệ của đồng tiền ngươi…… Cục, cục tác cục tác.”
Cô chưa rót súp gà tâm hồn xong đã hết hơi, lần này tốc độ nói của chậm hơn không ít vậy nên mới suýt chút nữa làm cô nghẹn chết, mong là Trộm Lão Đại có thể hiểu được ý cô muốn nói.
[Giá trị sa đọa của Trộm Lão Đại đã giảm xuống, hiện tại là 175 điểm.]
Vẫn rất cao nha…… Dịch Chi Cơ mặt mày ủ dột, cũng may cô là một con gà, người không thể nhìn ra được sắc mặt của cô, nhưng vì cô là gà nên cũng có rất nhiều hạn chế, ngay cả súp gà tâm hồn cũng không thể rót cho xong.
[Nhận được 30 tích phân.]
Hai mắt Dịch Chi Cơ lập tức sáng bừng lên, lập tức dùng tích phân làm mới thương thành, hy vọng lại có thể hiện ra được đạo cụ phiên dịch.
Không biết có phải do lông bị đốt cháy đen nên tay cô cũng đen theo hay không mà sau hai lần làm mới vẫn không thấy xuất hiện đạo cụ cô cần.
Hiện tại số tích phân của cô là “-87”, chỉ còn có thể ứng trước 13 tích phân nữa thôi.
Chẳng lẽ lại làm mới thêm một lần nữa sao, nhỡ đâu lại lãng phí thì sao?
Cô lại nhìn thương thành một lần nữa, vừa nhìn vừa phun tào.
Biến thành người trong một giờ, 100 tích phân.
Không có quần áo nhất định sẽ không mua!
Biến thành người trong nửa giờ, 60 tích phân.
Má nó! Đồ lòng dạ hiểm độc!
Thực đơn sơ cấp, 25 tích phân.
Lòng dạ hiểm độc! Lại là thực đơn, giá lại còn đắt hơn!
Thuốc mọc tóc, 50 tích phân.
Ừm…… Cô có cần cái này, nhưng vì sao nó lại đắt như vậy cơ chứ?
Ngọc bội bạch ngọc, 10 tích phân, tiêu 2 tích phân là có thể vẽ, viết ra những hoa văn, chữ cái đơn giản lên ngọc bội.
Chẳng có tác dụng gì…… Eh?
Dịch Chi Cơ ngẩn người, trực tiếp đổi lấy ngọc bội bạch ngọc, sau đó dùng 2 tích phân để vẽ hoa văn.
“Mặt trước viết ‘cốt nhục tương liên’, mặt sau vẽ ba người đang nắm tay nhau.” Dịch Chi Cơ chỉ đạo nói.
[Là món ăn “cốt nhục tương liên” kia sao? Nguyên liệu để làm ra cũng là thịt gà, ngài muốn đích thân dạy bọn họ làm sao?]
Dịch Chi Cơ: ???
“Đây là thành ngữ! Ý chỉ mối quan hệ vô cùng thân thiết, không thể tách rời mà!”
Cái gì mà “đích thân dạy” chứ, những chữ này có thể dùng được trong hoàn cảnh này sao? Khoan đã…… ngươi là đang chơi chữ đấy hả!
Trộm Lão Đại có chút ngơ ngác lắng nghe Dịch Chi Cơ “cục cục cục” một hồi, rồi một miếng ngọc bội bạch ngọc đột nhiên xuất hiện giữa không trung, dọa gã sợ run người, đối với việc con gà này là linh thú của tiên nhân, giờ gã đã hoàn toàn tin tưởng.
Dịch Chi Cơ dùng móng vuốt đẩy ngọc bội về phía Trộm Lão Đại.
Trộm Lão Đại ngơ ngác: “Là...... cho ta sao?”
Dịch Chi Cơ gật đầu, Trộm Lão Đại dùng hai tay nhận lấy ngọc bội. Thật lâu trước đây, khi cha mẹ còn sống, gia cảnh chưa đến nỗi khó khăn như bây giờ, lúc ấy gã khoảng sáu, bảy tuổi, mấy người đệ đệ còn chưa biết nói, khi ấy, gã có cơ hội được đọc qua một ít sách, học vài ký tự đơn giản, những chữ đầu tiên mà cha gã dạy là những từ liên quan đến tình thân.
“Cốt nhục...... tương liên......” Trộm Lão Đại khẽ lướt tay qua bốn chữ đó, rồi nhìn thấy ba hình người nắm tay nhau ở mặt sau ngọc bội, nước mắt gã bất giác tuôn trào. “Ta...... ta suýt nữa...... suýt nữa đã gây ra sai lầm lớn...... Vẫn còn may...... hu hu hu hu......”
Sau đó gã khóc không thành tiếng.
Theo lẽ thường, Dịch Chi Cơ cũng nên cảm động không thôi để phù hợp với bầu không khí này.
Nhưng câu nói của hệ thống “có phải là món ăn cốt nhục tương liên kia không” đã khiến cô không khỏi bị "lệch sóng", muốn cảm động cũng không cảm động nổi, muốn cười cũng không cười được.
Cảm ơn trời, may mắn cô chỉ là một con gà, sẽ không ai nhìn thấy biểu cảm trên mặt lúc này – nửa thì muốn cười lăn lộn, nửa lại xúc động muốn rơi lệ.