Vạn Ngữ Nhu thấy Tiêu Cảnh Diệu đột nhiên ngồi xuống, trong lòng không khỏi giật mình, thoáng sinh ra chút bất an.
Công Tôn Nguyên Lăng quả thực rất đẹp, lại là thiếu cung chủ Xích Hồng Cung, lẽ nào Tiêu Cảnh Diệu đã động lòng với nàng ta?
Nghĩ đến đây, đôi chân của Vạn Ngữ Nhu bỗng dưng không nhấc lên nổi.
“Tiêu đạo hữu, ngươi định làm gì?” Vạn Sĩ Viễn cau mày nhìn Tiêu Cảnh Diệu, giọng đầy bất mãn.
Họ đã nể tình mà cho hắn tham gia cùng, nếu không với xuất thân từ môn phái nhỏ như Tiêu Cảnh Diệu, chỉ e rằng ngay cả Cô Vụ Lạc tối qua cũng chưa chắc vượt qua nổi.
Giờ lại còn muốn trái ý họ, định cứu tiện nhân Công Tôn Nguyên Lăng kia.
“Sư tôn của ta và Công Tôn tiểu thư có chút giao tình, người từng dặn ta nếu gặp nàng, phải chăm sóc đôi chút.”
Tiêu Cảnh Diệu vẫn giữ ánh mắt thẳng tắp, dùng lời giải thích cũ.
Lãm Nguyệt lơ lửng một bên, thấy hắn nói dối mà mặt không đổi sắc, không khỏi nghi ngờ liệu thường ngày hắn đối với mình có phải cũng như vậy hay không.
Về việc Tiêu Cảnh Diệu lấy nàng làm cái cớ, Lãm Nguyệt hoàn toàn không có ý kiến.
Vì hạnh phúc tương lai của Tiêu Cảnh Diệu, hy sinh chút danh tiếng cũng không đáng gì.
Biết đâu nhờ lần cứu giúp này, Tiêu Cảnh Diệu và Công Tôn Nguyên Lăng lại nảy sinh tình cảm?
Người xưa có câu: “Thà phá một ngôi miếu, không phá một mối lương duyên” nếu nàng có thể thúc đẩy một mối nhân duyên, há chẳng phải công đức vô lượng?
“Vậy ngươi chọn đứng về phía Công Tôn Nguyên Lăng?”
Đôi mắt dài hẹp của Vạn Sĩ Viễn nheo lại, trong lòng dâng lên một ý nghĩ khó lường.
“Chậc, tên này toàn mưu mô.”
Lãm Nguyệt nhìn tia âm độc trong mắt Vạn Sĩ Viễn, không khỏi cảm thấy chuyện chẳng lành.
Tiêu Cảnh Diệu nghe đánh giá thẳng thắn và đúng đắn của Lãm Nguyệt về Vạn Sĩ Viễn, cũng thầm đồng tình.
Kiếp trước, Vạn Sĩ Viễn đã từng hại hắn một vố đau đớn tại Bạch Ngọc Bàn.
Nhưng nếu không phải vì Vạn Sĩ Viễn có ý đồ xấu, muốn hắn mất mạng, thì hắn cũng không thể tình cờ bước vào mật địa của Bạch Ngọc Bàn.
Đáng tiếc, lối vào mật địa ấy thay đổi liên tục, muốn vào đó, có lẽ vẫn phải nhờ đến “bàn tay đen” của Vạn Sĩ Viễn.
Đây chính là lý do dù biết rõ con người của Vạn Sĩ Viễn, hắn vẫn quyết định cứu họ và tham gia cùng.
Chỉ không ngờ đời này lại gặp Công Tôn Nguyên Lăng ở đây.
Thấy phản ứng gay gắt của Vạn Sĩ Viễn, Tiêu Cảnh Diệu lắc đầu, điềm nhiên nói: “Tại hạ chỉ làm theo lời dặn của sư tôn mà thôi.”
“Hừ, nếu vậy thì…”
Vạn Sĩ Viễn tối sầm mặt, định buông lời đe dọa, nhưng Vạn Ngữ Nhu đã nhanh tay kéo hắn lại, ngăn không cho hắn nói tiếp.
“Ca!” Vạn Ngữ Nhu vội vàng truyền âm cho Vạn Sĩ Viễn: “Đừng đuổi hắn đi!”
“Muội! Muội thích tên đó đến vậy sao?” Vạn Sĩ Viễn tức tối không thôi.
“Đúng, muội thích hắn, ca đừng đuổi hắn đi! Nếu hắn và Công Tôn Nguyên Lăng đến với nhau thì sao?”
Nhìn Công Tôn Nguyên Lăng với dáng vẻ yếu ớt nhưng lại toát lên nét yêu kiều, Vạn Ngữ Nhu tức đến nghiến răng.
“Vậy muội muốn làm gì? Cùng ở đây giúp Công Tôn Nguyên Lăng hộ pháp sao?”
Vạn Sĩ Viễn giận dữ, cảm thấy muội muội mình thật không hiểu chuyện, quá dễ bị sắc đẹp mê hoặc.
“Không đời nào!”
Công Tôn Nguyên Lăng từng làm nhục Bách Trượng Cốc của họ trước mặt bao người, nàng ta sẽ không bao giờ quên!
“Vậy thì từ bỏ Tiêu Cảnh Diệu đi, muội à. Với thân phận và dung mạo của muội, muốn loại nam tử tốt nào chẳng được.”
Vạn Sĩ Viễn ra sức khuyên bảo Vạn Ngữ Nhu, nhưng trong lòng đã có toan tính riêng.
Một Công Tôn Nguyên Lăng bị thương nặng cộng với một Tiêu Cảnh Diệu xuất thân từ môn phái nhỏ, chỉ e ngay cả Cô Vụ Lạc đêm nay cũng không qua nổi.
Thế thì càng tốt, hắn chẳng cần làm gì, cả hai kẻ hắn ghét đều sẽ biến mất khỏi thế gian này.
“Không, muội không đồng ý!” Vạn Ngữ Nhu đã đặt lòng vào Tiêu Cảnh Diệu, từ trước đến nay nàng ta chưa từng gặp người nam tử nào xuất sắc đến thế, sao có thể từ bỏ được.
Hơn nữa, nàng ta hoàn toàn tự tin rằng, với dung mạo và thủ đoạn của mình, chỉ cần tiếp xúc một thời gian, Tiêu Cảnh Diệu nhất định sẽ yêu nàng ta.
“Ca, chúng ta mang Công Tôn Nguyên Lăng đi cùng đi.” Vạn Ngữ Nhu bỗng lóe lên ý nghĩ.
“Muội điên rồi sao? Muội quên Công Tôn Nguyên Lăng từng đối xử với ta thế nào à?”
Vạn Sĩ Viễn sững người, không ngờ muội muội từng thân thiết với mình lại vì một người quen biết chưa đầy một ngày mà làm tổn thương hắn.
“Ca, không phải như vậy.” Vạn Ngữ Nhu vội vàng giải thích: “Chúng ta mang Công Tôn Nguyên Lăng đi cùng, dọc đường có nhiều cơ hội, còn sợ không thể âm thầm loại bỏ nàng ta sao?”
Nghe vậy, mắt Vạn Sĩ Viễn sáng lên: “Muội muốn nói là…”
Vạn Ngữ Nhu khẽ gật đầu, khó ai nhận ra: “Dù có thời gian hồi phục, nàng ta cũng không thể trở lại trạng thái tốt nhất. Thanh Vân Đoan đầy rẫy nguy cơ, khiến nàng ta biến mất là chuyện dễ dàng.”
Như vậy, nàng có thể hoàn toàn loại bỏ mối đe dọa mang tên Công Tôn Nguyên Lăng.
Vạn Sĩ Viễn suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy lời của muội muội không phải không có lý. Nếu có thể khiến cả tên họ Tiêu này cũng "vô tình" biến mất, thì càng tuyệt hơn.
“Được, ca sẽ chiều ý muội.” Vạn Sĩ Viễn cuối cùng gật đầu đồng ý.
“Ca, ca là tốt nhất!” Vạn Ngữ Nhu nhìn Vạn Sĩ Viễn với vẻ mặt đầy phấn khích, trong lòng tràn ngập biết ơn.
Ánh mắt Vạn Sĩ Viễn thoáng nét cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, thầm nghĩ: “Muội, đừng trách ca ca tàn nhẫn, tên Tiêu này căn bản không xứng với muội.”
Lãm Nguyệt nghe hết cuộc đối thoại của hai huynh muội, càng thêm chán ghét sự hiểm độc của họ.
Tiêu Cảnh Diệu lại không có ý kiến gì trước hành động của huynh muội Vạn gia. Suy cho cùng, nhân tính vốn ích kỷ, họ chỉ đơn thuần muốn diệt trừ kẻ địch.
Còn việc có thể tránh được mưu kế của họ hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Ngay lúc đó, Vạn Ngữ Nhu là người lên tiếng trước.
Nàng ta với vẻ mặt dịu dàng, ân cần nói: “Tiêu đạo hữu, đã quyết định đi cùng nhau, sao có thể để ngươi ở lại một mình được.”
“Nếu đã là lệnh của sư tôn, vậy thì để Công Tôn Nguyên Lăng đi cùng chúng ta.”
Tiêu Cảnh Diệu chưa kịp phản ứng, Công Tôn Nguyên Lăng đã ngẩng đầu lên với ánh mắt không thể tin nổi.
Nàng ta không nghe nhầm chứ? Đôi huynh muội này lại tốt bụng như vậy sao?
“Nhưng nếu Tiêu đạo hữu đã quyết định chăm sóc Công Tôn Nguyên Lăng, thì về sau nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, mong đạo hữu tự mình giải quyết.”
Giọng nói lạnh lùng của Vạn Sĩ Viễn vang lên, như muốn chặn trước mọi điều, ngụ ý rằng nếu Công Tôn Nguyên Lăng gặp bất trắc, thì không liên quan gì đến họ.
Tiêu Cảnh Diệu nghe vậy, quay sang nhìn Công Tôn Nguyên Lăng, mặt không biểu cảm hỏi: “Ngươi định thế nào?”
Công Tôn Nguyên Lăng khẽ cúi đầu, suy nghĩ một lát, rồi ngẩng lên nhìn Tiêu Cảnh Diệu với ánh mắt đầy hy vọng, hỏi: “Thật sự là Lãm Nguyệt tiên tử bảo ngươi cứu ta sao?”
Tiêu Cảnh Diệu không chần chừ, gật đầu khẳng định.
Thấy vậy, lòng Công Tôn Nguyên Lăng tràn đầy xúc động.
Nếu tiên tử đã dặn dò đệ tử của mình giúp nàng ta, chẳng phải có nghĩa tiên tử cũng coi trọng nàng ta sao?
Nếu ở lại đây, dù có pháp bảo của phụ thân bảo vệ tính mạng, nhưng khả năng vượt qua để xuất hiện trong bảng xếp hạng là rất thấp.
Không thắng được Tiêu Cảnh Diệu, nàng ta sẽ không có cơ hội trở thành đệ tử của tiên tử...
Nàng ta tuyệt đối không thể làm tiên tử thất vọng! Nàng ta nhất định phải trở thành đệ tử của người! Vì điều này, mạo hiểm chút có đáng gì!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Công Tôn Nguyên Lăng càng thêm kiên định.
Nàng ta quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Diệu, không chút do dự nói: “Ta sẽ đi cùng các người.”