Đồ Đệ Hư Hỏng Muốn Bất Kính Với Ta

Chương 30: Hậu cung giả

Khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Diệu, ánh mắt mờ nhạt của Công Tôn Nguyên Lăng bỗng sáng lên một tia hy vọng.

Nàng ta định mở miệng nói, nhưng khi thấy huynh muội Vạn gia bên cạnh hắn, vẻ yếu ớt trên người nàng ta lập tức thu lại, ánh mắt sắc bén hẳn lên.

“Ồ, đây chẳng phải là Công Tôn tiểu thư sao?”

Khóe miệng Vạn Sĩ Viễn nhếch lên, giọng nói đầy chế nhạo.

“Vạn Sĩ Viễn.”

Công Tôn Nguyên Lăng chau mày, nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ.

“Không ngờ một thiếu cung chủ cao cao tại thượng cũng có ngày thảm hại thế này.”

Vạn Ngữ Nhu nhìn Công Tôn Nguyên Lăng trong bộ dạng khốn đốn, lập tức đứng thẳng người, sắc mặt cũng hồng hào hơn, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ hả hê.

“Hừ…” Công Tôn Nguyên Lăng dứt khoát quay đầu đi, không thèm nhìn đôi huynh muội đáng ghét này.

Mâu thuẫn giữa họ vốn đã tồn tại từ lâu.

Xích Hồng Cung là tông môn đứng thứ hai thiên hạ, còn Bách Trượng Cốc là tông môn đứng thứ ba. Do chênh lệch thực lực quá lớn, nên thật ra hai bên không có mối quan hệ cạnh tranh trực tiếp.

Năm đó, cốc chủ Bách Trượng Cốc từng đề nghị kết thân với Xích Hồng Cung để cải thiện mối quan hệ, đối tượng chính là Công Tôn Nguyên Lăng và Vạn Sĩ Viễn.

Cung chủ Xích Hồng Cung thấy Vạn Sĩ Viễn là người xuất sắc trong thế hệ trẻ, nên cũng có ý định thúc đẩy hôn sự này.

Vạn Sĩ Viễn trong thâm tâm lại khinh thường Công Tôn Nguyên Lăng, cảm thấy nàng ta chỉ là một đại tiểu thư kiêu căng, lại có thói quen nuôi trà nô, hoàn toàn không xứng với mình.

Nhưng vì tương lai của Bách Trượng Cốc, hắn vẫn quyết định hy sinh bản thân.

Dù sao, một khi trở thành đạo lữ, Công Tôn Nguyên Lăng cũng là người của hắn, đến lúc đó dạy dỗ lại cũng chưa muộn.

Nhưng vấn đề là, Công Tôn Nguyên Lăng cũng chẳng coi Vạn Sĩ Viễn ra gì.

Về thiên tư, hắn không bằng nàng ta, về ngoại hình, thậm chí còn thua cả trà nô của nàng ta.

Thật ra, Vạn Sĩ Viễn cũng rất tuấn tú, da trắng như ngọc, đôi mắt dài hẹp với đuôi mắt hơi cong, toát lên vẻ công tử phong lưu.

Nhưng ánh mắt Công Tôn Nguyên Lăng đã bị nuông chiều quen, loại người như Vạn Sĩ Viễn hoàn toàn không vào nổi mắt nàng ta.

Thế là nàng ta đến Bách Trượng Cốc làm loạn một trận, thậm chí còn đánh nhau với Vạn Sĩ Viễn.

Không ngoài dự đoán, Vạn Sĩ Viễn hoàn toàn không phải đối thủ của Công Tôn Nguyên Lăng.

Tuy vậy, nàng ta cũng không ngốc. Biết hắn là thiếu cốc chủ của Bách Trượng Cốc, nàng ta không định làm gì quá đáng.

Chỉ đơn giản nhắm vào gương mặt của hắn mà ra tay, đánh hắn đến sưng vù mặt mày.

Sự việc này khiến Vạn Sĩ Viễn mất hết thể diện, từ đó hai người thành kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng vì thực lực của Xích Hồng Cung vượt xa Bách Trượng Cốc, dù Bách Trượng Cốc chịu thiệt cũng không thể làm gì.

Cung chủ Xích Hồng Cung cũng chỉ bắt Công Tôn Nguyên Lăng xin lỗi tượng trưng. Nhưng với dáng vẻ kiêu ngạo của nàng ta khi ấy, thay vì nói là xin lỗi, đúng hơn là một lời thách thức.

Vì vậy, bây giờ nhìn Công Tôn Nguyên Lăng chịu thiệt, huynh muội Vạn gia không bỏ qua cơ hội đâm chọc, trong lòng hả hê vô cùng.

“Ồ, Công Tôn tiểu thư trước đây nhanh mồm nhanh miệng lắm mà? Hôm nay sao im lặng thế?”

Vạn Ngữ Nhu hơi ngẩng cao đầu, đôi mắt hạnh tràn đầy khinh miệt và chế giễu.

“Tài nghệ kém cỏi, chịu thiệt lớn, chẳng phải nên ngậm miệng lại mà suy ngẫm sao?”

Vạn Sĩ Viễn và Vạn Ngữ Nhu thay phiên nhau lên tiếng, những lời châm chọc như từng nhát dao cứ thế đổ dồn.

Gương mặt vốn tái nhợt của Công Tôn Nguyên Lăng vì tức giận mà đỏ bừng, cả người run lên từng hồi.

Lãm Nguyệt vốn có lòng thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy Công Tôn Nguyên Lăng bị huynh muội Vạn gia làm nhục, không khỏi dấy lên chút thương cảm.

Khi đọc nguyên tác, nàng đã có ấn tượng tốt về Công Tôn Nguyên Lăng. Dù không hài lòng với cách làm của nàng ta trong lần tiếp xúc trước, nhưng tính cách thẳng thắn vô tư của tiểu cô nương này khiến người khác không ghét được.

Giờ nhìn thấy nàng ta chịu nhục thế này, Lãm Nguyệt chỉ tiếc mình là một thần hồn, không thể giúp nàng ta.

Tiêu Cảnh Diệu đứng ngoài cuộc, nhìn huynh muội Vạn gia bất ngờ trở nên chua ngoa, sắc mặt hắn không chút dao động.

Bản tính con người vốn là thế. Khi thuận lợi thì tâng bốc, lúc thất thế lại đạp xuống không thương tiếc. Chỉ có thực lực của bản thân mới là chỗ dựa lớn nhất.

Công Tôn Nguyên Lăng sai ở chỗ vận khí không tốt, thực lực không đủ.

Lãm Nguyệt chẳng làm được gì, đành thầm mong Tiêu Cảnh Diệu ra tay giúp đỡ Công Tôn Nguyên Lăng.

Nhưng nghĩ lại, trước đó nàng ta còn muốn ép hắn làm trà nô. Cứu nàng ta sao? Có lẽ không có khả năng.

“Ca, Tiêu đạo hữu, chúng ta đi thôi.” Vạn Ngữ Nhu sau khi xả hết bực tức, lại trở về dáng vẻ dịu dàng đáng yêu.

“Được.” Vạn Sĩ Viễn không hề do dự mà đáp lại.

Nghe vậy, sắc mặt Lãm Nguyệt thoáng biến đổi. Với tình cảnh hiện tại của Công Tôn Nguyên Lăng, nếu để nàng ta lại đây một mình, e rằng dù không mất mạng cũng khó lòng vào vòng trong.

Nghĩ đến trong nguyên tác, Công Tôn Nguyên Lăng đã vì Tiêu Cảnh Diệu mà hy sinh không ít, trong lòng Lãm Nguyệt vẫn mong Tiêu Cảnh Diệu có thể giúp nàng ta một phen.

Thấy huynh muội Vạn gia đã cất bước rời đi, Lãm Nguyệt vội vã lượn đến bên Tiêu Cảnh Diệu, vẻ mặt đầy khó xử.

“Tiêu Cảnh Diệu à Tiêu Cảnh Diệu, đây dù sao cũng là một trong những ‘hậu cung giả’ của ngươi, không tính cứu lấy một lần sao?”

Hậu cung giả?

Trong mắt Tiêu Cảnh Diệu thoáng qua một tia khó hiểu, nhưng ý tứ của Lãm Nguyệt thì hắn hiểu rõ, nàng muốn hắn cứu Công Tôn Nguyên Lăng.

Có nên cứu không?

Trong đầu Tiêu Cảnh Diệu bỗng hiện lên hình ảnh của Công Tôn Nguyên Lăng kiếp trước.

“Tiêu Cảnh Diệu, ngươi rốt cuộc có trái tim hay không? Tình cảm của ta, ngươi không hề hay biết sao? Hay là ngươi biết mà cố tình làm ngơ?”

“Công Tôn Nguyên Lăng ta, đường đường là thiếu cung chủ Xích Hồng Cung, theo đuổi ngươi khắp Cửu Châu, chẳng lẽ ngươi không chút động lòng?”

“Tiêu Cảnh Diệu, ngươi không có trái tim! Là Công Tôn Nguyên Lăng ta yêu sai người!”

Kiếp này, hắn vốn không muốn dính líu gì đến Công Tôn Nguyên Lăng.

Nhưng thôi vậy…

Vạn Ngữ Nhu thấy Tiêu Cảnh Diệu chần chừ mãi chưa đi, không khỏi ngoảnh đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Tiêu đạo hữu, ngươi không đi sao?”

Tiêu Cảnh Diệu không trả lời Vạn Ngữ Nhu, mà đi thẳng đến bên Công Tôn Nguyên Lăng.

Công Tôn Nguyên Lăng cảm thấy có người đến gần, cứ nghĩ là huynh muội Vạn gia lại đến nhục mạ nàng ta. Dù đã suy yếu không chịu nổi, nàng ta vẫn cố chấp ngẩng đầu lên.

Ánh mắt nàng ta đầy vẻ hung hãn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tựa ngọc trước mắt, liền ngẩn người ra.

“Sư tôn đã dặn, nếu gặp ngươi, hãy chăm sóc đôi chút.”

Tiêu Cảnh Diệu giữ vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu nhìn Công Tôn Nguyên Lăng đang sững sờ.

“Lãm Nguyệt tiên tử?”

Ánh mắt u ám của Công Tôn Nguyên Lăng lập tức bừng sáng.

Tiêu Cảnh Diệu gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn thẳng phía trước, giọng nói không chút dao động.

“Ngươi hồi phục đi, ta sẽ hộ pháp cho ngươi.”

“Là tiên tử bảo ngươi giúp ta sao?”

Công Tôn Nguyên Lăng vốn mỏi mệt rã rời, giờ như được tiếp thêm sức mạnh lớn lao, đôi mắt đẹp ngập tràn hy vọng nhìn Tiêu Cảnh Diệu.

Tiêu Cảnh Diệu gật đầu, hắn không hề nói dối. Vừa nãy Lãm Nguyệt không phải đã muốn hắn cứu nàng ta sao?

Lãm Nguyệt không ngờ Tiêu Cảnh Diệu lại nói như vậy, cũng hơi ngẩn ra.

Nàng chưa từng nói như vậy.

“Không ngờ nam chính của chúng ta lại là một đứa trẻ ngoan, làm việc tốt mà chẳng cần để lại tên tuổi.”

Tiêu Cảnh Diệu nghe thấy Lãm Nguyệt dùng từ “đứa trẻ” để gọi mình, khuôn mặt vốn dĩ vô cảm chợt hiện lên chút không hài lòng.

‘Đứa trẻ? Nàng ta đúng là mặt dày.’