Đồ Đệ Hư Hỏng Muốn Bất Kính Với Ta

Chương 21: Lãm Nguyệt trọng sinh?

Ba trăm đệ tử Kim Đan lần lượt xếp hàng bước lên truyền tống trận, người đầu tiên chính là ứng cử viên sáng giá nhất của Thiên La Điện năm nay, Khúc Linh Dao.

Thần hồn của Lãm Nguyệt bám vào người Tiêu Cảnh Diệu, vì vậy chỉ có thể hoạt động trong phạm vi một trượng quanh hắn.

Cuối cùng không còn ai nhìn thấy nàng nữa, nàng cũng không cần phải giữ dáng vẻ của một vị sư tôn lạnh lùng nữa rồi!

Lãm Nguyệt hân hoan hô lên một tiếng, thoải mái vươn vai, thần sắc thư thái, lông mày như nhảy múa.

Tiêu Cảnh Diệu vẫn giữ ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước, khẽ nhướng mày, như thể hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Lúc này đã sắp đến lượt Thiên Hoa Tông, Lãm Nguyệt tự giác bay vào trong cơ thể Tiêu Cảnh Diệu.

Truyền tống trận có lực kéo rất mạnh, dù thần hồn của nàng cường đại, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Tiêu Cảnh Diệu nhìn thấy Lãm Nguyệt hóa thành một luồng ánh sáng bay vào cơ thể hắn, toàn thân lập tức căng cứng, ánh mắt thoáng hiện lên sát ý.

Dù hắn không đấu lại được Lãm Nguyệt, nhưng muốn tiêu diệt một tia thần hồn của nàng thì vẫn thừa sức.

Thần hồn của tu sĩ một khi bị tổn hại, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tu vi thụt lùi. Có nên thử không đây?

Tiêu Cảnh Diệu vừa nghĩ vừa thấy Lãm Nguyệt lại bay ra, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc: “Nam chính này sao ngày càng hay thất thần thế nhỉ?”

Nghe vậy, Tiêu Cảnh Diệu thoáng sững người. Nam chính? Là đang nói hắn sao?

Hắn đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trên sân quả nhiên chỉ còn mình hắn.

Thôi vậy, nếu hôm nay vì chút hả hê nhất thời mà tiêu diệt một tia thần hồn của Lãm Nguyệt, chỉ sợ hắn khó lòng sống sót rời khỏi Dao Đài Kính.

Tiêu Cảnh Diệu không do dự thêm nữa, một bước đặt chân lên truyền tống trận.

Lãm Nguyệt vội vàng thu mình vào trong cơ thể Tiêu Cảnh Diệu. Chỉ trong một nhịp hô hấp, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi.

Lãm Nguyệt lại bay ra ngoài, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy họ đã đứng trong một khu rừng.

Khu rừng về đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, không một tiếng gió, tiếng chim hay tiếng thú, chỉ có nhịp thở khẽ của những người xung quanh.

Đêm ư?

Quả nhiên giống như trong nguyên tác miêu tả, Tiêu Cảnh Diệu đã tiến vào khu “Nguyệt” trong bốn khu “Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt.”

Những tán cây rậm rạp che khuất bầu trời. Sắc mặt Tiêu Cảnh Diệu không chút thay đổi, bước chân hướng về phía trước, đôi giày đen giẫm trên lá khô, phát ra tiếng lạo xạo rõ mồn một trong màn đêm tĩnh mịch.

“Vυ't...”

Một luồng sáng bạc từ xa lao đến, nhanh như chớp, nơi nó lướt qua, cỏ cây đều bị chém ngang gốc.

“Cẩn thận!”

Lãm Nguyệt theo phản xạ hét lên, nhưng lập tức nhận ra mình chỉ là một tia thần hồn, Tiêu Cảnh Diệu căn bản không thể nghe thấy.

Chỉ thấy Tiêu Cảnh Diệu bình thản nhìn về hướng luồng sáng bạc, thanh Yêu Hoa Kiếm trong tay hắn bay vυ't ra, va chạm với luồng sáng.

“Choang...”

Âm thanh kim loại va nhau sắc bén vang vọng, trong khu rừng tăm tối, như một hòn đá ném xuống hồ sâu, dấy lên ngàn tầng sóng.

“Vυ't vυ't vυ't...”

Ngay sau đó, vô số luồng sáng bạc lao tới, chiếu sáng cả khu rừng, cỏ cây trên đường đi đều gục ngã, để lộ một mảnh trời đêm.

Trên bầu trời đen kịt, một vầng trăng tròn đỏ như máu treo cao, ánh sáng lạnh lẽo, yêu dị.

Lãm Nguyệt nhìn những luồng sáng bạc hội tụ từ bốn phương tám hướng, lặng lẽ quan sát động thái tiếp theo của Tiêu Cảnh Diệu.

Nếu nàng đoán không nhầm, đây chính là yêu thú đặc trưng của khu Nguyệt, Huyền Sương Âm Ẩn.

Đây là loài yêu trùng thuộc tính băng, sống theo bầy trong những thân cây mục nát ẩm ướt, hành động theo âm thanh, đôi cánh sắc bén đủ khiến máu chảy không ngừng,

Vừa rồi, tiếng Tiêu Cảnh Diệu giẫm trên lá khô đã đánh thức một con Huyền Sương Âm Ẩn đang ngủ đông, nó lập tức tấn công hắn.

Những chiếc cánh cứng như sắt của Huyền Sương Âm Ẩn va vào Yêu Hoa Kiếm, âm thanh phát ra lại khiến nhiều con khác tỉnh giấc.

Thấy bầy Huyền Sương Âm Ẩn càng lúc càng đông, Tiêu Cảnh Diệu lập tức thu hồi Yêu Hoa Kiếm, phi thân bỏ chạy.

Trên thực tế, Tiêu Cảnh Diệu đã từng đến đây trong kiếp trước, sao có thể không biết sự tồn tại của Huyền Sương Âm Ẩn. Nhưng để tránh khiến Lãm Nguyệt nghi ngờ, hắn chỉ có thể giả vờ không biết, thuận theo tự nhiên.

Giờ đây, vô số Huyền Sương Âm Ẩn đuổi sát phía sau. Hắn ngự kiếm bay đi, thời khắc này như trở lại quá khứ, chỉ khác duy nhất là bên cạnh hắn hiện tại có thêm một tia thần hồn ồn ào.

Nhìn đàn Huyền Sương Âm Ẩn đang ngày càng áp sát, trong lòng Lãm Nguyệt không khỏi lo lắng cho nam chính.

Huyền Sương Âm Ẩn chỉ biết lao bừa về phía trước, trong khi Tiêu Cảnh Diệu phải liên tục né tránh các chướng ngại vật. Tình thế này nếu kéo dài, e rằng chưa đến nửa khắc hắn đã bị đuổi kịp.

“Trong nguyên tác nam chính làm thế nào để thoát thân nhỉ?”

“Nếu không nhớ nhầm, hình như là đấu dây dưa một lúc, sau đó dùng bạo tạc phù để đánh lạc hướng.”

Lãm Nguyệt lơ lửng bên cạnh Tiêu Cảnh Diệu, một mình hồi tưởng lại chi tiết của cốt truyện.

Tiêu Cảnh Diệu vốn đang tập trung ngự kiếm để chạy trốn, nghe đến đây thì trong lòng chấn động mạnh. Hắn phải gắng sức kìm nén, không quay đầu lại nhìn Lãm Nguyệt.

Tại sao? Tại sao Lãm Nguyệt lại biết bước tiếp theo của hắn là gì?

Kiếp trước, hắn quả thực đã dùng bạo tạc phù để thoát thân. Nhưng làm sao Lãm Nguyệt biết được điều đó?

Chẳng lẽ... chẳng lẽ Lãm Nguyệt cũng trọng sinh!?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tiêu Cảnh Diệu, khiến lòng hắn lập tức rối như tơ vò.

Những ký ức liên quan đến Lãm Nguyệt lần lượt hiện về, lướt qua nhanh như đèn kéo quân, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc nàng hồn phi phách tán.

Ánh mắt chứa đầy oán độc và căm hận đó, hắn mãi mãi không thể quên.

Đang thất thần, hắn bỗng nghe thấy Lãm Nguyệt hét lên: “Cẩn thận!”

Tiêu Cảnh Diệu lập tức bừng tỉnh, trước mặt bỗng hiện ra một tấm lưới nhện khổng lồ màu đen ẩn trong màn đêm. Nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện được.

Không kịp nữa rồi!

Để tránh đâm phải lưới nhện, Tiêu Cảnh Diệu đột ngột dừng kiếm, ngay lập tức vô số Huyền Sương Âm Ẩn ập đến.

“Xoẹt xoẹt xoẹt...”

Đôi cánh sắc nhọn của chúng tạo thành âm thanh ghê rợn, bao vây lấy Tiêu Cảnh Diệu, để lại xung quanh hắn một khoảng đất trống rộng lớn.

Lãm Nguyệt chỉ thấy trước mắt như có một tia sáng lóa lên, vô số Huyền Sương Âm Ẩn xuyên qua cơ thể thần hồn của nàng, lao về phía Tiêu Cảnh Diệu.

Tiêu Cảnh Diệu tuy bị bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh, vung Yêu Hoa Kiếm trong tay tạo thành một tấm lưới kiếm kín kẽ không một khe hở.

“Keng keng keng!”. Tiếng kim loại va chạm vang lên, lửa tóe khắp nơi.

Dẫu cho kiếm pháp của Tiêu Cảnh Diệu có tinh diệu đến đâu, cũng không địch nổi số lượng đông đảo.

Vẫn có vài con Huyền Sương Âm Ẩn luồn qua lưới kiếm, để lại những vết máu trên người hắn.

Cảm giác lạnh lẽo từ những vết thương khiến sắc mặt Tiêu Cảnh Diệu tối sầm lại, âm u như muốn nhỏ ra nước.

Nếu không phải vì có Lãm Nguyệt ở đây, hắn đã sớm dùng quỷ khí để đối phó, đâu cần phải chật vật như thế này.

Nhưng trước khi xác định rõ tình hình của Lãm Nguyệt, hắn tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy Tiêu Cảnh Diệu bị thương, trên mặt Lãm Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng. Động tĩnh này lớn như vậy, tình hình chắc chắn sẽ càng tồi tệ hơn.

Quả nhiên, trong khu rừng đen tối phía xa, vô số ánh sáng bạc lại lóe lên.

“Tiêu Cảnh Diệu tại sao còn chưa dùng bạo tạc phù? Chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra quy luật của Huyền Sương Âm Ẩn sao?”

Lãm Nguyệt vừa nói xong, đã thấy tay trái của Tiêu Cảnh Diệu bừng lên ánh sáng vàng.

Ngay sau đó, mấy tấm bạo tạc phù từ tay hắn bay ra, nổ tung cách đó trăm mét, ánh sáng rực rỡ khiến cả khu rừng sáng bừng như ban ngày.

Những con Huyền Sương Âm Ẩn bao quanh Tiêu Cảnh Diệu lập tức khựng lại, sau đó ào ào chuyển hướng bay về phía những tấm bạo tạc phù.

Lãm Nguyệt nhìn cảnh này thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Cảnh Diệu dùng linh khí bao bọc dưới chân, lặng lẽ leo lên một cây đại thụ, tựa người trên cành, không phát ra chút tiếng động.

Bầy Huyền Sương Âm Ẩn ầm ầm tụ lại một chỗ, nhưng khi bạo tạc phù mất hiệu lực, âm thanh cũng biến mất.

Bọn Huyền Sương Âm Ẩn bay quanh một lúc như những con ruồi mất đầu, rồi dần tản ra khi không tìm được mục tiêu, rừng đêm trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Lãm Nguyệt thở phào một hơi, quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Diệu, lại lập tức sững người.