Đồ Đệ Hư Hỏng Muốn Bất Kính Với Ta

Chương 19: Đại hội Quần Hùng

Sau đêm sinh thần, một ngày nữa đã trôi qua, Đại hội Quần Hùng được vạn người mong đợi cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Hôm nay, đệ tử của Thiên Hoa Tông và Thái Hợp Môn tập trung từ sáng sớm, cùng nhau bay về Dao Đài Kính, nơi tổ chức đại hội.

Nói đến Cửu Châu, số lượng môn phái nhiều không đếm xuể, nhưng được tham dự Đại hội Quần Hùng chỉ vỏn vẹn năm mươi phái.

Thiên Hoa Tông tuy có những cường giả như Tϊиɧ ɖϊ©h͙, Thanh Hà và Lãm Nguyệt, nhưng quy mô môn phái quá nhỏ, thực lực tổng thể quá yếu, chỉ vừa đủ xếp hạng năm mươi trong các môn phái Cửu Châu.

Địa Hoàng Phong vốn được xem như khu đón tiếp khách quý của Thiên La Điện, nên cũng khá gần Dao Đài Kính.

Khi họ đến nơi, Dao Đài Kính đã chật kín người.

Diện tích Dao Đài Kính rộng bằng năm sân bóng đá, bên trong có gần trăm lôi đài lớn nhỏ.

Xung quanh dòng người chen chúc, tiếng ồn ào náo nhiệt, không khí cực kỳ sôi động.

Các môn phái tham dự đều được sắp xếp chỗ ngồi. Đoàn người của Lam Nguyệt chậm rãi tiến đến khu vực báo danh nổi bật, sau khi xác nhận thân phận mới bước vào khu vực bên trong của Dao Đài Kính.

Thiên Hoa Tông xếp cuối trong năm mươi môn phái tham dự, vì vậy chỗ ngồi cũng bị đặt ở vị trí sau cùng.

Lãm Nguyệt chẳng để tâm đến những chuyện hư danh này, thoải mái ngồi xuống, bắt đầu tận hưởng không khí náo nhiệt hiếm có này.

Nhưng những đệ tử khác trong môn phái lại không nghĩ vậy.

Nội trường chỉ có năm mươi môn phái, vậy mà họ lại đứng cuối cùng. Điều này khiến đệ tử Thiên Hoa Tông cảm thấy vô cùng xấu hổ, ai nấy đều cúi đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của người khác.

Trong số sáu người, chỉ có một mình Tiêu Cảnh Diệu ngẩng đầu.

Ánh mắt hắn lướt qua toàn trường một cách lãnh đạm, trong đầu hiện lên cảnh tượng kiếp trước tham gia Đại hội Quần Hùng, rõ ràng như mới hôm qua.

Giờ đây, hư danh đối với hắn không đáng một xu. Điều duy nhất hắn quan tâm chính là một phát hiện tình cờ khi tham gia tranh tài kiếp trước.

Khi đó, tu vi của hắn còn quá yếu, không thể khám phá ngọn nguồn, nhưng lần này, hắn nhất định phải nhìn cho rõ.

Bên cạnh, Thanh Hà nhạy bén nhận ra tâm tư của các đệ tử.

Nhìn sáu người, chỉ có một mình Tiêu Cảnh Diệu là giữ được vẻ bình tĩnh, Thanh Hà khẽ thở dài một tiếng. Đại hội Quần Hùng lần này, nếu Thiên Hoa Tông muốn đạt được chút thành tựu, chỉ e phải trông cậy vào đệ tử của sư muội.

Tuy nhiên, là trưởng lão dẫn đội, việc động viên sĩ khí và hỗ trợ đệ tử vẫn là trách nhiệm của hắn.

Thanh Hà hắng giọng, quay về phía các đệ tử nói: “Tất cả ngẩng đầu lên.”

Nghe vậy, các đệ tử đều ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn cụp xuống nhìn đất.

Thanh Hà thấy thế, chân mày nhíu lại, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc hơn.

“Sao? Ngồi ở vị trí cuối cùng khiến các ngươi cảm thấy mất mặt lắm à?”

Năm đệ tử nghe vậy giật mình run lên, thấy Thanh Hà nổi giận, trong lòng vừa sợ hãi vừa hổ thẹn, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Thấy các đệ tử bị dọa, cơn giận của Thanh Hà dịu lại, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.

“Cửu Châu môn phái nhiều vô số, được đứng trong top năm mươi đã là điều cực kỳ hiếm có rồi. Các ngươi nhìn ra bên ngoài đi, ngoài kia có biết bao người, cả đời này cũng không thể đặt chân đến Dao Đài Kính. Vậy mà các ngươi vẫn không cảm thấy tự hào sao?”

Nghe vậy, năm đệ tử không khỏi đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy dòng người đông đúc, không ít ánh mắt không cam cùng khát vọng, nhưng đều bị ngăn trở ở bên ngoài.

Nhìn cảnh ấy, trong lòng họ chợt nghẹn lại, bất giác cảm thấy hổ thẹn vì sự thiếu hiểu biết và tự ti của mình.

Tuy nhiên, Thanh Hà biết rằng, chỉ cảm thấy hổ thẹn thôi là chưa đủ.

Hắn liếc nhìn Lãm Nguyệt đang ngồi bên cạnh, rồi nói với các đệ tử bằng giọng đầy tâm huyết:

“Năm xưa, Thiên Hoa Tông chúng ta phải vất vả lắm mới giành được một vị trí ở Dao Đài Kính. Khi đó, biết bao lời chế giễu và cười nhạo đổ dồn về phía chúng ta. Ngày nay, chúng ta có thể vững vàng giữ được vị trí này, chính là nhờ Lãm Nguyệt sư thúc của các ngươi dùng thực lực để mang lại vinh dự cho Thiên Hoa Tông.”

“Nếu các ngươi vẫn cảm thấy ngồi ở vị trí cuối là điều đáng xấu hổ, vậy hãy học theo Lãm Nguyệt sư thúc của mình, dùng thực lực của chính các ngươi để chứng minh. Có lẽ ở Đại hội Quần Hùng lần sau, các sư đệ sư muội của các ngươi sẽ nhờ thành tích xuất sắc của các ngươi mà thoát khỏi cảnh này, được ngồi ở vị trí xứng đáng hơn.”

Thanh Hà không nghiêm khắc trách mắng, lời lẽ dịu dàng nhưng chân thành. Những lời ấy không chỉ khiến các đệ tử cảm thấy hổ thẹn mà còn khiến họ ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, tự tin hơn nhiều.

“Sư tôn, chúng ta biết sai rồi, nhất định sẽ dốc toàn lực.”

Liễu Như Tân bước lên trước, nói thay cho tiếng lòng của tất cả mọi người.

Những người khác đứng phía sau liên tục gật đầu, trên mặt đã không còn vẻ e dè ban đầu, thay vào đó là ý chí phấn chấn và sự háo hức không kìm nén được.

Lãm Nguyệt nhìn thấy vậy, khẽ nhướng mày. Nhị sư huynh của mình quả thật rất giỏi trong việc dạy dỗ đệ tử, xem ra nàng cần tìm thời gian để học hỏi thêm.

Thanh Hà chú ý đến nét mặt của Lãm Nguyệt, bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Sư muội, sư huynh cũng hết cách, mỗi lần đều phải lôi muội ra làm gương.”

Lãm Nguyệt vội xua tay, đây đều là những chiến tích lẫy lừng của nguyên chủ, nàng không dám nhận công.

Lúc này, các môn phái tham dự lần lượt tiến vào. Nhưng điều kỳ lạ là, hầu như mỗi khi đi ngang qua Thiên Hoa Tông, họ đều không hẹn mà chậm lại, ánh mắt lướt qua Lãm Nguyệt như cố ý lại như vô tình.

Thần thức của tu sĩ Hóa Thần kỳ nhạy bén vô cùng. Lãm Nguyệt nhanh chóng nhận ra hiện tượng này, trong lòng đầy thắc mắc.

Tuy nhiên, Thanh Hà như đã đoán trước, thấy vẻ mặt khó hiểu của Lãm Nguyệt, liền giải thích: “Chuyện ba ngày trước ở cổng thành đã lan truyền khắp nơi. Muội bây giờ là tu sĩ Hóa Thần kỳ trẻ tuổi nhất Cửu Châu, lại vốn đã có tiếng tăm, mọi người không khỏi chú ý nhiều hơn.”

Nghe vậy, Lãm Nguyệt gật đầu, thì ra là vậy.

Người xưa nói: ‘Người sợ nổi danh, heo sợ béo, cây to đón gió.’ Quả thật đầy trí tuệ.

May mà Lãm Nguyệt vốn là người mặt dày, ai muốn nhìn thì cứ nhìn, nàng không để tâm.

Chẳng bao lâu, năm mươi môn phái lần lượt ổn định vị trí. Lúc này, tông môn lớn thứ hai thiên hạ, Xích Hồng Cung, cuối cùng cũng đến.

Một hàng chín người, trong đó ba tu sĩ Hóa Thần kỳ, sáu đệ tử Kim Đan kỳ.

Trang phục đỏ rực như lửa, khí thế mạnh mẽ tự tin của các đệ tử Xích Hồng Cung khiến mọi người có mặt không khỏi chú ý.

Lãm Nguyệt ngay lập tức nhìn thấy Công Tôn Nguyên Lăng được mọi người vây quanh ở trung tâm. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng ta tràn đầy vẻ cao ngạo và tự tin.

Lãm Nguyệt không nhịn được mà lén quan sát phản ứng của Tiêu Cảnh Diệu, nhưng chỉ thấy hắn đăm chiêu nhìn xa xăm, không rõ đang nghĩ gì.

Khi đội ngũ Xích Hồng Cung đi ngang qua Thiên Hoa Tông thì bất ngờ dừng lại.

Lãm Nguyệt không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Công Tôn Nguyên Lăng bước ra khỏi hàng, đôi giày đỏ như hoa sen từng bước thong dong tiến đến trước mặt nàng.

Sự chú ý của mọi người nhanh chóng tập trung vào cảnh này, không biết vị thiếu cung chủ của Xích Hồng Cung định làm gì.

Ở Cửu Châu, có những kiến thức cơ bản không thể không biết, trong đó quan trọng nhất là, người nào có thể chọc vào và người nào không nên.

Thậm chí, trên chợ đen Cửu Châu còn lưu hành một quyển sách gọi là “Danh sách Những Người Không Thể Chọc”, trong đó thiếu cung chủ Xích Hồng Cung xếp hạng ba.

Lúc này, một bên là thiếu cung chủ Xích Hồng Cung kiêu ngạo, một bên là Lãm Nguyệt tiên tử danh tiếng lẫy lừng, khiến mọi người không khỏi căng mắt dõi theo, lòng hiếu kỳ nổi lên.

Chỉ thấy Công Tôn Nguyên Lăng hơi nhún gối, tà áo đỏ lay động tạo thành một đường cong tao nhã, rồi cúi chào Lãm Nguyệt một cách trang nhã: “Nguyên Lăng bái kiến Lãm Nguyệt tiên tử.”

Lãm Nguyệt nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng thì xung quanh đã vang lên tiếng xì xào kinh ngạc.

Đây có phải là Công Tôn Nguyên Lăng, người luôn cao ngạo, chẳng coi ai ra gì không? Sao nàng ta lại hành lễ với Lãm Nguyệt?

Trước đây, mọi người vẫn khinh thường Thiên Hoa Tông, nhưng vì Lãm Nguyệt thuộc tông môn này, lại nghe nói Thanh Hà cũng là trưởng lão của họ, nên mới có cái nhìn khác.

Giờ đây, xem ra Thiên Hoa Tông đã kết giao được với Xích Hồng Cung, khiến mọi người không khỏi đánh giá lại vị trí của họ trong lòng.

Lúc này, Công Tôn Nguyên Lăng đứng thẳng dậy, ném cho Lãm Nguyệt một ánh mắt đầy tự tin, rồi quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng uyển chuyển rời đi, Lãm Nguyệt khẽ bật cười, không ngờ vị thiếu cung chủ này cũng khá ngang ngạnh.

Thanh Hà đứng bên cạnh, không hiểu ra sao, bèn truyền âm hỏi: “Sư muội, muội quen thiếu cung chủ của Xích Hồng Cung từ khi nào vậy?”

Lãm Nguyệt trầm ngâm một chút, rồi đáp: “Không đánh không quen biết.”