Tiêu Cảnh Diệu ngẩng đầu nhìn Lãm Nguyệt, thấy trong đôi mắt sáng của nàng như có ánh sáng dao động.
Bình thường nàng luôn lạnh lùng, không thèm để ý đến hắn, vậy mà lúc này, trong đôi mắt ấy, hắn có thể thấy rõ bóng hình mình.
Lãm Nguyệt, rốt cuộc ngươi đang làm gì?
Tiêu Cảnh Diệu không đoán được ý đồ của Lãm Nguyệt, lý trí bảo rằng hắn nên quay người rời đi ngay lúc này.
Lãm Nguyệt tuyệt đối không thể tốt bụng đến thế. Đối với nàng, hắn chẳng là gì ngoài một lô đỉnh.
Nhưng, ánh mắt của Lãm Nguyệt lại chân thành đến mức, ngay cả một kẻ đã sống hai đời như hắn cũng không thể phân biệt được thật giả.
Sự ấm áp và quan tâm này khiến một kẻ đã quen bước đi cô độc trong màn đêm như hắn không tự chủ được mà muốn dừng lại, muốn đến gần hơn.
“Sư tôn, vì sao người lại làm những điều này cho ta?”
Tiêu Cảnh Diệu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Lãm Nguyệt.
Kiếp trước, khi chuyện lô đỉnh chưa xảy ra, hắn đã coi Lãm Nguyệt như cứu rỗi, là người tồn tại còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của hắn.
Nhưng dù thu nhận hắn làm đồ đệ, Lãm Nguyệt vẫn luôn lạnh nhạt, ngoại trừ tu vi của hắn, nàng chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì khác của hắn.
Để lấy lòng Lãm Nguyệt, hắn luôn chủ động, cẩn thận làm mọi thứ một cách hoàn hảo.
Nhưng bất kể hắn cố gắng đến mức nào, cũng không thể khiến nàng liếc nhìn lấy một lần.
Vì sao sau khi hắn sống lại, Lãm Nguyệt lại tặng kiếm, đưa y phục và giờ còn tổ chức sinh thần cho hắn?
Lãm Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Cảnh Diệu, biết những hành động gần đây của mình đã khiến hắn nghi ngờ.
Nàng cân nhắc một lúc, cuối cùng cẩn trọng mở lời: “Diệu nhi, ngươi bái nhập môn hạ ta khi mới mười tuổi, đến nay đã mười năm, thời gian thấm thoắt trôi qua, vi sư cuối cùng cũng bước vào Hóa Thần.”
“Nhớ lại mười năm qua, vi sư nghiêm khắc trên con đường tu luyện của ngươi, nhưng lại ít quan tâm ngươi.”
Có lẽ vì đêm đã khuya, cảm xúc con người cũng trở nên tinh tế và nhạy cảm hơn, càng nói, Lãm Nguyệt càng cảm thấy mình thật sự chân thành.
“Giờ đây vi sư muốn bù đắp cho ngươi, ngươi có nguyện ý nhận tấm lòng này của vi sư không?”
Nghe vậy, hàng mi của Tiêu Cảnh Diệu khẽ rung động. Dưới ánh nến, đôi vai gầy yếu của thiếu niên run lên nhè nhẹ, mỏng manh đến mức khiến người khác không khỏi đau lòng.
Thấy cảnh này, lòng Lãm Nguyệt cuộn trào, chỉ muốn thốt lên rằng đây thật sự là tội nghiệt.
Nguyên chủ đã tra tấn nam chính tới như thế nào vậy? Nàng chỉ vừa mới tỏ ra chút thiện ý mà hắn đã cảm động đến mức muốn khóc. Hắn thiếu tình thương đến mức nào đây?
Nhưng thực tế, hai tay Tiêu Cảnh Diệu dưới tay áo đang siết chặt, tái xanh, lòng hắn tràn ngập lửa giận, đến mức đôi vai không kiềm chế được mà run lên.
Bù đắp?
Thật nực cười!
Mười năm sư đồ đối đãi lạnh nhạt, những lần bị giam cầm trong mật thất, những cuộc tra tấn không chút tình người và cả sự tàn nhẫn của nàng trong Vô Vọng Thâm Uyên, tất cả những điều đó lấy gì để bù đắp?
Lãm Nguyệt thấy Tiêu Cảnh Diệu hồi lâu không nói lời nào, ngoài cảm giác thương xót còn cảm thấy nhẹ nhõm. Nam chính thật dễ dỗ dành, xem ra con đường về sau của nàng sẽ dễ thở hơn nhiều.
“Diệu nhi, trong tập tục sinh thần này còn một phần vô cùng đặc biệt, đó chính là ước nguyện.”
Vừa nói, Lãm Nguyệt vừa kiên nhẫn cắm 20 cây nến lên chiếc bánh kem.
Ơ…
Rồi sau đó, thật sự không dám nhìn chiếc bánh kem nữa...
Lãm Nguyệt quyết định phớt lờ hình ảnh phá hoại bầu không khí đó, mỉm cười rạng rỡ nói: “Nghe nói nguyện vọng lúc sinh thần rất linh nghiệm đấy.”
Tiêu Cảnh Diệu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên lần nữa, nguyện vọng sinh thần sao?
“Ta ước sư tôn mãi mãi không chết...”
“Suỵt!”
Lãm Nguyệt vội ngăn Tiêu Cảnh Diệu lại: “Nói ra thì điều ước sẽ không thành hiện thực nữa!”
Khoan đã, Lãm Nguyệt khẽ giật mình. Điều ước sinh thần của nam chính là nàng mãi mãi không chết?
Lãm Nguyệt trong lòng chua xót, nhìn xem nam chính của chúng ta sâu nặng tình cảm với sư tôn thế nào, ngay cả điều ước sinh thần cũng là vì nàng.
Nghĩ đến đây, giọng nói của Lãm Nguyệt càng trở nên dịu dàng. Nàng nhẹ nhàng đưa tay phải, hai mươi cây nến lập tức được thắp sáng: “Diệu nhi, chỉ cần âm thầm khấn trong lòng là được. Còn nữa, đừng lúc nào cũng nghĩ đến vi sư, hãy nghĩ cho chính mình.”
Âm thầm khấn sao?
Tiêu Cảnh Diệu nhìn ánh nến sáng rực trên bàn, khóe miệng bất giác nhếch lên, nhưng nội tâm lại lạnh giá như sương.
Hắn thầm khấn từng chữ một trong lòng: “Nếu thật sự có thể linh nghiệm, vậy ta ước rằng Lãm Nguyệt mãi mãi không chết. Như thế, ta có thể đời đời kiếp kiếp quấn lấy nàng, để nàng hiểu thế nào là sống không bằng chết.”
Chỉ cần nghĩ đến khả năng điều ước này trở thành sự thật, tâm trạng của Tiêu Cảnh Diệu bất giác trở nên phấn chấn hơn.
Hắn ngẩng đầu, cuối cùng lộ ra một nụ cười chân thành: “Sư tôn, ta ước xong rồi.”
Lãm Nguyệt nhìn thấy vẻ vui mừng trong ánh mắt của Tiêu Cảnh Diệu, cảm thấy an lòng, liền gật đầu, sau đó rút hết nến trên bánh.
Nhìn chiếc bánh đầy lỗ, tơi tả như vừa trải qua thiên tai, khóe miệng của Lãm Nguyệt giật nhẹ. Nàng làm như không có chuyện gì, nói: “Diệu nhi, thử xem tay nghề của vi sư nào.”
Nói rồi, nàng nhanh nhẹn cắt một miếng, đưa đến trước mặt Tiêu Cảnh Diệu.
Tiêu Cảnh Diệu nhìn chiếc bánh trước mặt với hình thức khiến người ta khó mà khen ngợi, khóe mắt hơi nhướng lên. Đang định đưa tay nhận lấy, thì Lãm Nguyệt bất ngờ rụt tay lại.
“Đợi đã, để vi sư nếm thử trước.”
Mọi thứ tối nay đều rất thuận lợi, nam chính đáng thương cũng đã bị nàng cảm động. Tin rằng hắn đã có một kỷ niệm sinh thần đẹp đẽ, không thể để một miếng bánh làm hỏng hết.
Khởi đầu hoành tráng nhưng kết thúc thảm hại không phải phong cách của Lãm Nguyệt!
Ngay sau đó, dưới ánh mắt quan sát của Tiêu Cảnh Diệu, Lãm Nguyệt tự mình cắn một miếng đầu tiên.
Rồi, nàng khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra một chút khó chịu.
Úi~ Ngọt quá!
Khi làm bánh, chắc nàng nghĩ rằng nam chính sống quá khổ cực, nên lỡ tay cho thêm một chút đường… mà thành ra cả tỷ chút.
“Khụ khụ...” Lãm Nguyệt vội vàng ho khan che giấu: “Diệu nhi à, ăn đồ ngọt buổi tối không tốt, dễ bị béo. Hay là lần sau để vi sư làm cho ngươi ăn vào ban ngày nhé.”
Nói xong, nàng không chần chừ định thu lại chiếc bánh vào túi trữ vật.
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài, các đốt rõ ràng, chặn động tác của nàng.
Chỉ là khi chạm phải tay của Lãm Nguyệt, giống như bị điện giật, bàn tay ấy lập tức rụt lại.
“Sư tôn, đồ nhi còn trẻ, không sợ béo. Hơn nữa, tâm ý của sư tôn sao có thể lãng phí được.”
Tiêu Cảnh Diệu nhanh chóng tự cắt một miếng bánh, rồi đưa lên miệng nếm thử.
Nhìn thấy vậy, Lãm Nguyệt chỉ biết ôm trán bất lực. Hỏng rồi, buổi sinh thần hoàn hảo sắp bị phá hủy mất.
Tiêu Cảnh Diệu vốn định nếm thử xem Lãm Nguyệt đã làm ra thứ không thể ăn nổi gì, để trong lòng cười nhạo nàng một phen.
Không ngờ chiếc bánh vừa vào miệng đã tan mềm, hương vị xa lạ nhưng ngọt ngào lan tỏa khắp vị giác, khiến mắt hắn bỗng sáng lên.
Lãm Nguyệt chăm chú quan sát phản ứng của Tiêu Cảnh Diệu, thấy hắn giãn mày giãn mắt, thậm chí còn ăn thêm vài miếng.
Thế nhưng, nhìn cảnh này, Lãm Nguyệt chẳng những không cảm thấy vui, mà ngược lại trong lòng càng thấy xót xa hơn.
Nam chính vì không muốn sư tôn là nàng, cảm thấy mất mặt, mà ép mình ăn thứ ngọt lịm này, thậm chí còn giả vờ tỏ ra rất thích.
Trời ơi, một đồ đệ đáng quý như vậy mà nguyên chủ lại không biết trân trọng!
Thấy Tiêu Cảnh Diệu ăn hết miếng bánh trong tay, lại định lấy thêm một miếng, Lãm Nguyệt không đành lòng nhìn nữa.
“Diệu nhi, không cần ép buộc bản thân đâu.” Lãm Nguyệt đau lòng nói.
Tiêu Cảnh Diệu đang ăn một cách vui vẻ liền ngẩng đầu nhìn, nghi hoặc: Ép buộc? Ép buộc gì chứ?
Hắn thật không ngờ, một người không nhiễm khói lửa nhân gian như Lãm Nguyệt lại có thể làm ra món ngon thế này. Xem ra hắn cần phải học lén nàng một lần rồi.
“Sư tôn, phần bánh còn lại có thể cho ta được không?” Tiêu Cảnh Diệu ngẩng đầu nhìn Lãm Nguyệt, điềm nhiên hỏi.
Lãm Nguyệt nhìn hắn, trong lòng mềm nhũn. Nếu hắn đã nể mặt nàng đến vậy, nàng cũng chẳng cần vạch trần làm gì.
“Diệu nhi thích thì cứ lấy đi.”
“Đa tạ sư tôn.”
Tiêu Cảnh Diệu cất cả chiếc bánh vào túi trữ vật, trên mặt không giấu được vẻ hài lòng.
Đêm nay dường như không tệ như hắn tưởng. Ít nhất điều ước và chiếc bánh cũng khiến tâm trạng hắn vui vẻ hơn.
Còn Lãm Nguyệt, nhìn Tiêu Cảnh Diệu với nụ cười trên môi, thầm giơ một ngón tay cái cho bản thân.
Buổi sinh thần hôm nay quá thành công, nàng quả nhiên có năng khiếu dỗ dành người khác. Tin rằng không lâu nữa, nam chính sẽ cùng nàng một lòng, trở thành một gia đình hòa thuận, thân thiết.