Lãm Nguyệt nhìn rõ sự nôn nóng muốn thể hiện của Công Tôn Nguyên Lăng, bất giác giơ tay ra hiệu ngừng lại, cười khổ: “Thiếu cung chủ, ngươi không cần phải hy sinh lớn như vậy chứ?”
Thiếu chủ của tông môn đứng thứ hai thiên hạ, chỉ cần nhấc một ngón tay là khiến Cửu Châu rúng động, giờ lại cam nguyện bái nàng làm sư chỉ để theo đuổi Tiêu Cảnh Diệu. Tấm lòng này thật cảm động trời đất, nhật nguyệt làm chứng.
Hy sinh?
Công Tôn Nguyên Lăng ngơ ngác nhìn Lãm Nguyệt, được bái làm đồ đệ của Lãm Nguyệt là niềm vinh dự lớn nhất đời nàng ta, làm gì có chuyện hy sinh ở đây?
Mục Lão đứng bên cạnh, chỉ biết thở dài đầy bất đắc dĩ.
Lão đã theo sát Công Tôn Nguyên Lăng bao năm, hiểu rõ nàng ta cuồng nhiệt ngưỡng mộ Lãm Nguyệt đến mức nào.
Lời bái sư này tuyệt đối không phải là bốc đồng, mà là kỳ vọng nàng ta đã ấp ủ từ lâu.
Ban nãy, khi nghe thiếu nữ kia vô tình tiết lộ môn phái là Thiên Hoa Tông, Mục Lão không hề nghĩ tới Lãm Nguyệt cũng xuất thân từ đó.
Dù sao Cửu Châu cũng có quá nhiều môn phái, từ Thiên Hoa Tông, Thiến Hoa tông đến Thiên Hán tông, nhiều vô số kể.
Thật không ngờ một môn phái nhỏ bé như vậy lại có tư cách được Thiên La điện sắp xếp ở Địa Hoàng phong, chuyện này xem ra phiền toái rồi.
Tiểu tổ tông nhà lão, trước giờ đều không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Thấy ánh mắt kiên định của nàng ta, Lãm Nguyệt cảm thấy đau đầu không thôi.
Trước đó nàng còn suy nghĩ việc tìm đạo lữ cho nam chính. Công Tôn Nguyên Lăng gia thế, bối cảnh đều thuộc hàng đỉnh cao, chỉ có tính cách là hơi kiêu căng, không phải ai cũng chịu nổi.
Nhưng nam chính cũng không phải người thường, trong nguyên tác không phải đã nói, Công Tôn Nguyên Lăng bị hắn trị đến ngoan ngoãn phục tùng đó sao?
Nhưng nghĩ lại, dù Công Tôn Nguyên Lăng có cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn không sưởi ấm được trái tim băng giá của nam chính. Nếu giờ nàng tùy tiện thu nhận làm đồ đệ, chẳng phải sẽ gây phiền nhiễu cho hắn sao?
Hơn nữa, với quyền thế của Xích Hồng cung, Công Tôn Nguyên Lăng muốn chọn sư phụ nào chẳng được. Hiện tại ngay cả bản thân nàng còn khó lo liệu nổi, lỡ như làm hỏng tiền đồ của người ta thì sao?
Xét tất cả các lý do, nàng không thể nhận Công Tôn Nguyên Lăng làm đồ đệ.
Lãm Nguyệt thu xếp suy nghĩ, giọng nói mang theo chút áy náy: “Thiếu cung chủ, ta tài hèn sức mọn, khó lòng gánh vác trọng trách lớn lao này. Người nên tìm cao nhân khác phù hợp hơn.”
Công Tôn Nguyên Lăng nghe vậy, ánh sáng trong mắt dần tối lại. Sự kinh ngạc và tổn thương hiện rõ trên khuôn mặt nàng ta.
Trong mắt nàng ta, nếu Lãm Nguyệt mà còn tự nhận là “tài hèn sức mọn”, thì cả Cửu Châu này chẳng ai xứng đáng gọi là thiên tài nữa.
Ai cũng nhìn ra lời nói này chỉ là cái cớ để từ chối.
Thật nực cười, đường đường là thiếu cung chủ của Xích Hồng cung, từ nhỏ muốn gì được nấy, hôm nay đã phải dùng đến chữ “cầu”, vậy mà vẫn không lay động nổi đối phương.
Nhưng nàng ta trước giờ người gặp người thích, vấn đề nhất định không phải ở bản thân nàng ta.
Ánh mắt nàng ta chuyển sang thiếu niên phía sau Lãm Nguyệt, sắc mặt thoáng biến đổi, một tia tự ti chưa từng có len lỏi trong lòng.
‘Về nhan sắc, đúng là mình thua kém thật…’
Lãm Nguyệt thấy ánh mắt Công Tôn Nguyên Lăng nhìn Tiêu Cảnh Diệu, càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Vậy thì cũng không thể áp đặt ý chí của mình lên Tiêu Cảnh Diệu được, lỡ hắn lại có tình cảm với cô gái này thì sao?
Dẫu sao hiện tại nam chính chưa bị hắc hóa, vẫn là một thiếu niên thuần khiết, đáng yêu.
“Khụ khụ, thế này đi…” Lãm Nguyệt nhẹ ho vài tiếng, xoay người nhìn Tiêu Cảnh Diệu, ánh mắt đầy ẩn ý: “Diệu nhi, con nghĩ xem, vi sư có nên thu nhận Công Tôn tiểu thư làm đồ đệ không?”
Tiêu Cảnh Diệu không hiểu chuyện gì, nhìn Lãm Nguyệt đầy nghi hoặc.
Lãm Nguyệt đang chơi trò gì vậy, loại chuyện này tại sao phải hỏi hắn?
Hơn nữa, vì sao nàng lại nháy mắt với mình?
Lãm Nguyệt nháy mắt tới mức bị chuột rút, thấy Tiêu Cảnh Diệu không có phản ứng, trong lòng càng sốt ruột.
Đồ đệ đầu gỗ này, vi sư đang giúp ngươi tìm vợ đấy! Nhanh cho một câu trả lời, cô nương người ta còn đứng đợi kìa!
Nhưng Tiêu Cảnh Diệu lúc này đang rối bời, chẳng nghĩ được gì, chỉ đành khom người, nói một câu: “Chuyện này, đệ tử nghe theo quyết định của sư tôn.”
Thế là quả bóng trách nhiệm lại được đá về phía Lãm Nguyệt.
Công Tôn Nguyên Lăng thấy hai sư đồ cứ nói qua nói lại, ánh mắt giao nhau mãi mà chẳng ra kết quả, chỉ cảm thấy lòng nhiệt huyết của mình bị coi thường, cơn giận lập tức bùng lên.
“Tiên tử, chẳng lẽ thiếu cung chủ Xích Hồng cung như ta, lại không xứng đáng làm đồ đệ của ngươi hay sao?”
Công Tôn Nguyên Lăng mắt đỏ hoe, trong ánh mắt sáng ngời đã có chút mơ hồ của lệ quang.
Mục Lão thấy vậy đau lòng không thôi, trong lòng càng cảm thấy Lãm Nguyệt thật không biết điều.
“Thiên phú của Lăng nhi thuộc loại đệ nhất Cửu Châu, dù chưa thể so với ngươi năm xưa, nhưng để thắng tên nhóc sau lưng ngươi, cũng là chuyện dư sức. Chẳng lẽ như vậy vẫn không đủ khiến ngươi hài lòng?”
Lời này khiến Lãm Nguyệt không vui ra mặt. Dựa vào đâu mà nâng người này lại đạp người kia xuống? Hơn nữa, đệ tử của nàng so với nàng lại càng nghịch thiên hơn đó?
“Diệu nhi, nói với Mục tiền bối xem, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi.”
Hôm nay nàng nhất định phải đánh vào mặt lão già này một phen.
Tiêu Cảnh Diệu đoán ra ý định của Lãm Nguyệt, rất ngoan ngoãn đáp: “Qua hôm nay ta vừa tròn hai mươi.”
Lãm Nguyệt lập tức ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy kiêu hãnh.
Ông già thối, nghe thấy chưa? đồ đệ của ta tuyệt vời đến mức ngươi không dám nghĩ tới!
Nếp nhăn trên mặt Mục Lão khẽ giật, biểu cảm hiện rõ sự kinh ngạc.
Thiếu niên này đã đạt tới Kim Đan trung kỳ mà mới chỉ vừa hai mươi tuổi?
Năm xưa Lăng nhi của ông hai mươi tuổi kết đan, đã được coi là kỳ tài hiếm có, đến nay hai mươi lăm tuổi, ổn định ở Kim Đan trung kỳ, là thiên tài khó ai bì kịp.
Ánh mắt sắc bén của Mục Lão lướt qua Lãm Nguyệt và Tiêu Cảnh Diệu, không thể hiểu nổi vì sao trời cao lại ưu ái một môn phái nhỏ như Thiên Hoa Tông đến thế.
Có lẽ, phải trở về bẩm báo chuyện hôm nay với cung chủ rồi…
Trong lúc Lãm Nguyệt đang tự mãn, một suy nghĩ đột ngột khiến nàng sững sờ.
Khoan đã, qua hôm nay tròn hai mươi?
Vậy chẳng phải hôm nay chính là sinh thần của nam chính sao!
Ngày quan trọng như này mà nàng lại không biết!
Lãm Nguyệt vừa cảm thấy may mắn, vừa sợ hãi. Nếu không phải nàng nhất thời muốn khoe khoang, suýt chút nữa đã bỏ lỡ dịp đặc biệt này!
Còn Công Tôn Nguyên Lăng lại không ngờ thiếu niên tuấn mỹ kia không chỉ có dung mạo xuất chúng, mà ngay cả tư chất cũng vượt xa nàng ta. Lần đầu tiên, trái tim kiêu ngạo của nàng ta cảm nhận được một chút thất bại.
Tuy nhiên, nàng ta là thiếu cung chủ của Xích Hồng Cung, từ nhỏ đã được dạy dỗ trong bất kỳ tình huống nào cũng tuyệt đối không được dễ dàng từ bỏ.
“Tiên tử, nếu tại đại hội Quần Hùng lần này ta thắng đồ đệ của ngươi, chứng minh ta xuất sắc hơn hắn, ngươi có nguyện thu ta làm đồ đệ không?”
Ánh mắt Công Tôn Nguyên Lăng tràn đầy kiên nghị, khuôn mặt thanh tú ngẩng cao như đóa lê trên cành, xinh đẹp nhưng đầy khí phách.
Thấy vậy, Lãm Nguyệt không khỏi bắt đầu nghiêm túc nhìn thiếu nữ trước mặt.
Vừa rồi nàng còn nghĩ Công Tôn Nguyên Lăng chỉ là tính khí tiểu thư, hành động tùy hứng.
Nhưng giờ phút này, từ ánh mắt của đối phương, nàng nhận ra ý chí kiên định và lòng quyết tâm.
Đối mặt với một thiếu nữ đầy kiên nghị và nghiêm túc như vậy, nàng làm sao có lý do để từ chối?
Trái tim Lãm Nguyệt khẽ mềm đi, khóe miệng bất giác nở nụ cười, nàng khẽ gật đầu, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Công Tôn tiểu thư, ta mong đợi màn trình diễn của ngươi tại đại hội Quần Hùng.”
Nụ cười của Lãm Nguyệt là lời khích lệ lớn nhất đối với Công Tôn Nguyên Lăng vào lúc này.
Khuôn mặt nàng ta lập tức bừng sáng, nắm chặt tay áo, thầm hạ quyết tâm.
“Tiên tử, ta sẽ không để ngươi thất vọng!”
Công Tôn Nguyên Lăng sải bước nhẹ nhàng, tà áo khẽ tung bay, xoay người rời đi.
Trước khi rời khỏi, Mục Lão liếc nhìn Lãm Nguyệt thật sâu. Ông không ngờ tiểu tổ tông không ai trị nổi của mình cuối cùng cũng gặp được người trị được nàng ta.