Thanh Hà khẽ vung tay áo, biến ra một chiếc thuyền gỗ nhỏ.
Thuyền gỗ gặp gió lập tức lớn dần, tuy đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Lãm Nguyệt vẫn không khỏi cảm thấy mới mẻ.
“Sư đệ, sư muội, chúc chuyến đi thuận buồm xuôi gió, nhớ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ với gương mặt nho nhã, nở nụ cười dịu dàng dặn dò.
Lần này Thanh Hà và Lãm Nguyệt đưa đi chính là những đệ tử Kim Đan xuất sắc nhất của môn phái, tương lai của Thiên Hoa Tông.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thân là chưởng môn, nhưng cũng không cầu bọn họ giành lấy vinh quang, mà chỉ mong họ được giao lưu nhiều hơn với các tu sĩ đồng cấp. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của họ.
Lãm Nguyệt nhớ lại nguyên tác, hiểu rằng vị sư huynh này của mình quả thật là một người quân tử cao thượng, hết lòng vì môn phái.
Chỉ tiếc rằng, một đời quang minh lỗi lạc của hắn lại bị hủy trong tay của Lãm Nguyệt.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ lắc đầu. Giờ nàng đã chiếm thân xác này, nhất định sẽ không để Thiên Hoa Tông phải chịu nhục.
“Sư huynh cứ yên tâm, tiểu muội nhất định sẽ bảo vệ tốt các đệ tử.”
Mọi người lần lượt bước lên thuyền gỗ, trong ánh mắt lưu luyến của các đệ tử Thiên Hoa Tông, chiếc thuyền chở họ bay khỏi tông môn.
Dãy núi trùng điệp, mây trắng vờn quanh, ánh vàng rực rỡ, cảnh sắc tựa chốn bồng lai.
Đứng trên boong thuyền, Lãm Nguyệt phóng tầm mắt nhìn xa, cảm thấy tâm hồn rộng mở, lòng tràn đầy thư thái.
Mái tóc đen của nàng tung bay, dáng hình mềm mại uyển chuyển trong bộ Thúy Yên, tựa một bức tranh hoàn mỹ, khiến đám đệ tử phía sau không khỏi ngẩn ngơ.
“Sư muội, nếu còn đứng đó thêm nữa, chỉ e mấy đứa nhỏ phía sau không còn giữ nổi mắt nữa rồi.”
Thanh Hà phe phẩy chiếc quạt gấp, gương mặt tuấn mỹ ánh lên nét cười vui vẻ.
Lãm Nguyệt không cần quay lại, chỉ khẽ đưa thần thức quét qua, đã nhìn rõ biểu cảm của đám người phía sau.
Nàng bật cười khẽ, giọng trong trẻo vang lên: “Tu tiên giới đầy rẫy cám dỗ, cứ xem đây là mũi tiêm ngừa cho bọn chúng đi.”
“Mũi tiêm ngừa?” Thanh Hà nghiêng đầu, vẻ mặt ngờ vực: “Đó là gì?”
“Khụ khụ…”
Lãm Nguyệt ho khẽ, cố gắng che đậy: “Đó là một loại pháp khí ta từng đọc trong cổ thư, giúp người ta tránh xa cám dỗ.”
“Ồ? Ta chưa từng nghe qua.”
“Ha ha, sau này gặp rồi sẽ biết thôi.”
Lãm Nguyệt qua loa cho qua chuyện, nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, sư huynh, đại hội lần này tổ chức ở Thượng Vân thành, chúng ta mất bao lâu để tới đó?”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Thanh Hà thoáng hiện nét mong chờ: “Thượng Vân Châu nằm ở trung tâm Cửu Châu, còn Thiên Hoa Tông chúng ta ở Thái Thương Châu, là cực đông của Cửu Châu. Đi mất khoảng gần một tháng.”
Thượng Vân Châu, vùng đất phồn hoa nhất của Cửu Châu, nơi tọa lạc của đại tông môn mạnh nhất thiên hạ, Thiên La Điện.
Nghe đồn Thiên La Điện có một vị lão tổ Đại Thừa kỳ, được xem là tu sĩ mạnh nhất Cửu Châu.
Tu đạo từ Nguyên Anh đến Hóa Thần, Hóa Thần đến Động Hư, và sau đó mới là Đại Thừa. Thực lực của lão tổ Đại Thừa này kinh khủng đến mức, chỉ cần khẽ vung tay cũng có thể làm trời long đất lở.
So với Thiên La Điện, Thiên Hoa Tông chẳng khác nào hạt cát bên cạnh viên minh châu sáng ngời, không đáng nhắc tới.
Lãm Nguyệt vừa ngẫm lại những gì được mô tả trong nguyên tác về đại hội Quần Hùng, đây là một trong những cao trào của truyện, nơi quần hùng tụ hội, sóng gió nổi lên.
Nàng bất giác quay lại nhìn, thấy Tiêu Cảnh Diệu đứng giữa sáu người, phong thái không ai sánh được.
Trong đại hội Kim Đan Quần Hùng lần này, nam chính sẽ lần đầu tỏa sáng, trở thành tâm điểm của cơn bão. Nếu không nhớ nhầm, Thiên La Điện cũng sẽ ngỏ ý muốn thu nhận hắn.
Khi đó, hắn lấy lý do “ơn sư như biển cả, như núi cao” để từ chối.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đau lòng.
Xem xem, nam chính của nàng tin tưởng và phụ thuộc vào sư tôn biết bao, cũng chẳng trách được khi hắn phát hiện ra ý đồ thực sự của Lãm Nguyệt thì hoàn toàn sụp đổ.
Tiêu Cảnh Diệu cũng đang hồi tưởng lại kiếp trước. Với hắn, đại hội lần này chẳng có gì đáng kể.
Ngay lúc này, hắn cảm nhận được tay áo mình bị kéo nhẹ.
“Tiêu sư đệ…”
Tiêu Cảnh Diệu quay lại, thấy Liễu sư tỷ vừa quen đang đỏ mặt, khẽ kéo tay áo hắn.
Hắn lập tức dâng lên cảm giác ghê tởm. Từ khi bị độc phụ kia dùng làm lô đỉnh, hắn không thể chịu nổi bất kỳ nữ nhân nào chạm vào cơ thể mình, ngay cả áo cũng không ngoại lệ.
Hắn nhẹ nhàng kéo tay áo về, che giấu sự chán ghét trong đáy mắt, hòa nhã hỏi: “Lưu sư tỷ, có chuyện gì sao?”
Liễu Như Tân xấu hổ không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ lí nhí nói: “Hình như… Lãm Nguyệt sư thúc vẫn luôn nhìn đệ…”
Thật ra, sư đệ này quá xuất sắc khiến nàng không kìm được muốn trò chuyện đôi câu.
Nhưng dù hắn trông ôn hòa, lại toát ra vẻ lạnh lẽo, khiến nàng luống cuống, đành bịa một cái cớ để bắt chuyện.
Tiêu Cảnh Diệu nghe thế liền ngẩng lên, vừa hay chạm phải ánh mắt tràn đầy thương tiếc của Lãm Nguyệt.
Hắn cười lạnh trong lòng, sao, ngay cả lúc hắn không nhìn, độc phụ này cũng diễn trò cơ à?
Hắn bất giác nhếch môi, nụ cười vừa ngạo mạn vừa tà dị. Hay thật, kiếp trước chán ngán, kiếp này có vẻ thú vị hơn rồi.
Còn Lãm Nguyệt thấy hắn cười rạng rỡ với mình, lòng liền ấm áp.
Tốt quá, nam chính đáng thương của nàng hẳn đã cảm nhận được ánh mắt yêu thương của “bà mẹ già” này, nên mới đáp lại như thế.
Đang lúc vui mừng, nàng bỗng cảm thấy một luồng linh lực mạnh mẽ đang nhanh chóng tiến lại từ phía đông.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Thanh Hà.
Không ngờ Thanh Hà vẫn phe phẩy quạt, vẻ mặt không chút hoang mang.
“Sư huynh, người tới là…”
Lời chưa dứt, đã nghe thấy giọng nói vang vọng từ xa.
“Thanh Hà huynh, Lãm Nguyệt tiên tử, lâu ngày không gặp.”
Lời vừa dứt, một chiếc thuyền rồng treo đầy cờ hoa đã xuất hiện trước mắt họ.
Trên boong thuyền, một nam tử đứng ngược gió, thân khoác áo bào xanh thẫm viền bạc, mái tóc đen búi gọn với chiếc ngọc quan bạc nhỏ.
Đôi mắt Lãm Nguyệt sáng lên. Với dáng vẻ thanh cao ôn hòa thế này, ai có thể nhầm được, chính là Quân Tử Phiêu Hồng, Lục Khuyết Nhiên.
“Ha ha, Lục huynh, đã lâu không gặp.”
Thanh Hà cười lớn, chắp tay chào người kia.
“Lục đạo hữu.”
Lãm Nguyệt cũng mỉm cười gật đầu chào.
Lục Khuyết Nhiên trò chuyện với Thanh Hà vài câu, rồi ánh mắt dừng trên Lãm Nguyệt, không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Lãm Nguyệt tiên tử, đã mười năm không gặp, nàng đã bước vào Hóa Thần, chúc mừng, chúc mừng.”
Nhìn nam tử trước mặt luôn nở nụ cười ấm áp trên môi, lòng Lãm Nguyệt thoáng động.
Thái Thương Châu có hai đại môn phái, theo thứ tự là Thiên Hoa Tông và Thái Hợp Môn, mà Lục Khuyết Nhiên chính là trưởng lão của Thái Hợp Môn.
Năm nay, tuy mới ngoài sáu mươi tuổi, hắn đã bước vào Hóa Thần hậu kỳ, được xem là kỳ tài hiếm có của Cửu Châu.
Nhưng nếu chỉ vì thiên phú xuất chúng mà coi nhẹ Lục Khuyết Nhiên thì sai lầm lớn. Thân phận thật sự của hắn còn ẩn giấu rất sâu.
Nàng chú ý đến hắn không phải vì bí mật này, mà bởi trong nguyên tác, Lục Khuyết Nhiên luôn một lòng ái mộ Lãm Nguyệt.
Hắn từng nhiều lần ngỏ ý muốn cùng Lãm Nguyệt kết làm đạo lữ song tu. Nếu không phải vì bí mật to lớn liên quan đến Tiêu Cảnh Diệu, có lẽ nguyên chủ đã gật đầu từ lâu.
“Lục đạo hữu quá khen.”
Nguyên chủ vốn ít lời, Lãm Nguyệt cũng chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt.
Nhưng Lục Khuyết Nhiên vẫn nghiêm túc lắc đầu: “Lãm Nguyệt tiên tử, cớ sao lại khiêm nhường đến thế. Dưới năm mươi tuổi đột phá Hóa Thần, nàng đã là người đầu tiên của Cửu Châu rồi.”