“Sư muội, xuất quan rồi sao? Giờ Thìn ngày mai chúng ta sẽ khởi hành tới Thượng Vân thành.”
Đó là giọng của chưởng môn sư huynh.
Lãm Nguyệt vội rút truyền âm phù của Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, đáp lại: “Sư huynh, ta đã xuất quan, ngày mai sẽ đến đúng giờ.”
Dứt lời, truyền âm phù lập tức bốc cháy.
Lãm Nguyệt quay lại nhìn Tiêu Cảnh Diệu. Vừa rồi, khi tiếp xúc nàng đã kiểm tra, thấy hắn quả nhiên là Kim Đan trung kỳ, khí huyết sung mãn, thần hồn vững vàng, không có dấu hiệu gì của việc hấp tấp, nóng vội.
Không ngờ, nam chính cũng không đi theo đúng kịch bản.
“Diệu nhi, chuẩn bị cho tốt, sáng mai chúng ta sẽ lên đường đến Thượng Vân thành.”
Tiêu Cảnh Diệu ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng Lãm Nguyệt rời đi.
Sáng hôm sau, khi Lãm Nguyệt vừa kết thúc tu luyện thì đã cảm nhận được Tiêu Cảnh Diệu đứng ngoài cửa.
Nàng đẩy cửa ra, thấy hắn đang đứng yên lặng, đôi mày thanh tú hơi khép, thân mặc áo bào trắng, dáng vẻ thanh nhã vô song.
Có gì vui sướиɠ hơn là ngắm nhìn nhan sắc tuyệt mỹ này vào sáng sớm đâu chứ.
Lãm Nguyệt khẽ mỉm cười, không ngờ Tiêu Cảnh Diệu nhìn thấy nàng cũng hơi sững sờ.
Hôm nay nàng khoác lên mình bộ áo thúy yên màu xanh biếc, đôi vai thanh mảnh, eo thon tinh tế, giảm bớt vài phần lạnh lùng, thêm vài nét yêu kiều.
Trong ký ức của hắn, Lãm Nguyệt luôn khoác trên mình bộ y phục trắng, gương mặt mỹ miều mang vẻ trang nghiêm, tỏa ra hàn khí cấm người lại gần.
Lãm Nguyệt trước mắt dường như khác với hình ảnh trong ký ức của hắn, nàng chưa từng xuất hiện với vẻ dịu dàng như vậy.
Nhận ra ánh mắt của Tiêu Cảnh Diệu, Lãm Nguyệt mỉm cười.
Phải rồi, cái nàng cần chính là hiệu quả như thế này.
Lúc nào cũng lạnh nhạt thì sao khiến nam chính đáng thương của nàng cảm nhận được sự quan tâm từ sư tôn chứ.
“Mặc áo trắng mãi cũng chán, thay màu khác đổi cảm giác thôi.” Lãm Nguyệt tùy ý giải thích.
Tiêu Cảnh Diệu chỉ khẽ đáp một tiếng rồi cúi đầu, không nói thêm gì.
“Đi thôi, tới Trích Tinh các.”
Lãm Nguyệt khẽ chạm vào mi tâm, gọi ra Kinh Lôi kiếm.
Yêu Hoa kiếm là kiếm thành danh của nàng, còn Kinh Lôi kiếm là bản mệnh pháp bảo.
Tiêu Cảnh Diệu đã nhận chủ Yêu Hoa kiếm, hắn gọi ra Yêu Hoa, cả hai cùng bay về phía Trích Tinh các.
Trước Trích Tinh các, người đã tụ tập đông đúc. Lần này Thiên Hoa Tông có sáu người tham gia đại hội, hầu như toàn bộ đệ tử đều tới tiễn đưa.
Đại hội Cửu Châu là một trong những sự kiện lớn nhất của Cửu Châu đại lục, các môn phái cử đệ tử Kim Đan ưu tú nhất tham gia, tranh tài trên bảng Kim Đan Quần Hùng.
Các tu sĩ Kim Đan là trụ cột của mỗi môn phái, sức mạnh của họ có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Việc có tên trên bảng Kim Đan Quần Hùng là niềm tự hào của cả môn phái.
Khi mọi người đang hào hứng, đột nhiên thấy trên bầu trời lóe lên hai luồng sáng, lập tức quay đầu nhìn.
Vừa nhìn đã thấy nam thanh nữ tú, tiên khí bồng bềnh, ai nấy hai mắt tỏa sáng.
“Ôi chao, là vị sư huynh sư tỷ nào vậy, đẹp quá đi mất!”
“Ngươi mới nhập môn à, nói năng không biết lớn nhỏ, đó là Lãm Nguyệt sư tổ của ngươi đấy.”
“Lãm Nguyệt sư tổ? Là vị Lãm Nguyệt được đồn là ‘Yêu Hoa Lãm Nguyệt, có một không hai’ trong khắp Cửu Châu đó sao?”
“Trên đời còn ai dám gọi là Lãm Nguyệt nữa sao?”
“Vậy vị bên cạnh sư tổ là ai? Còn đẹp hơn cả sư tổ…” lúc này lại có người thấp giọng hỏi.
Từ xa, Lãm Nguyệt đã nghe thấy tiếng đệ tử trong môn phái rì rầm, nghe vậy không khỏi cảm thấy buồn cười.
Vị đệ tử này đúng là có mắt nhìn.
Nàng liếc Tiêu Cảnh Diệu bên cạnh, chỉ thấy hắn nhíu mày, có vẻ cũng nghe thấy lời bọn họ nói.
“Ngươi không biết rồi, đó là đệ tử thân truyền của Lãm Nguyệt sư tổ, được cưng chiều lắm, chỉ có mình hắn thôi đấy.”
Lãm Nguyệt nghe vậy hài lòng gật gù. Nam chính đáng thương của nàng, chẳng phải là phải cưng chiều cho tốt hay sao.
Còn Tiêu Cảnh Diệu, khi nghe câu này, ánh mắt lóe lên vẻ châm biếm. Cái “cưng chiều” của độc phụ này chẳng phải ai cũng chịu nổi đâu.
“Sư muội.”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và Thanh Hà bước đến, trông thấy Lãm Nguyệt với diện mạo mới mẻ thì không khỏi ngạc nhiên.
“Chưởng môn sư huynh, nhị sư huynh.” Lãm Nguyệt mỉm cười chào hai người.
“Sư muội, muội bế quan một chuyến mà thay đổi không ít.”
Thanh Hà phe phẩy chiếc quạt, vẻ phong nhã của hắn khiến các nữ đệ tử phía dưới không khỏi thầm xuýt xoa.
Lãm Nguyệt khẽ mỉm cười, chỉ cần nàng không quá khác biệt, không ai sẽ nghi ngờ rằng nguyên chủ bị đoạt xác. Sự thay đổi nhẹ nhàng cũng sẽ giúp mọi người dần quen với nàng hiện giờ.
“Từ trước đến nay luôn chuyên tâm tu luyện, hiếm khi ra ngoài. Giờ đã lên Hóa Thần rồi, nghĩ cũng nên thả lỏng đôi chút.”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghe thế thì liên tục gật đầu: “Trước đây vẫn lo muội khắt khe với bản thân, giờ thế này lại khiến mọi người yên tâm hơn nhiều.”
Lãm Nguyệt nhìn về phía sau hai vị sư huynh, thấy còn ba nam hai nữ, đều là tu sĩ Kim Đan, đoán ngay đây là năm đệ tử sẽ cùng tham gia đại hội.
“Diệu nhi, ra chào hỏi các sư huynh sư tỷ đi.” Lãm Nguyệt nói với Tiêu Cảnh Diệu phía sau.
Vì nguyên chủ luôn cắm rễ tu luyện ở Nguyệt Phong Đảo, nên Tiêu Cảnh Diệu hiếm khi xuống núi, ít giao tiếp với các đệ tử trong môn phái. Theo nàng thì tình trạng này rất không lành mạnh.
Nay đã làm sư tôn của nam chính, nàng nhất định sẽ dạy hắn biết cách kết giao bạn bè, tránh việc chìm đắm mãi trong nỗi đau tuổi thơ.
Tiêu Cảnh Diệu ngoan ngoãn gật đầu, bước đến bên nhóm đệ tử kia, trong lòng thầm căm hận.
Độc phụ này chắc đã sớm coi hắn là kẻ vướng víu, ước gì đừng thấy mặt hắn nữa.
Nhưng hắn quyết không để nàng toại nguyện, sẽ khiến nàng hiểu thế nào là âm hồn không tan.
Hai nữ đệ tử thấy hắn đến gần, không khỏi mặt đỏ tim đập rộn ràng.
Tiêu Cảnh Diệu mải chìm trong suy nghĩ, không nhận ra điều này, nhưng Lãm Nguyệt thì trông thấy rõ mồn một.
Thấy chưa, nam chính đáng thương của nàng được yêu thích cỡ nào.
Lãm Nguyệt nhớ lại trong truyện, dù Tiêu Cảnh Diệu đã đứng trên đỉnh cao của Cửu Châu, hắn vẫn chỉ cô đơn một mình, liền nảy ra ý muốn tìm cho hắn một đạo lữ.
Hắn ở giai đoạn sau luôn âm u độc ác, nhất là sau khi gϊếŧ chết nàng, lại càng trở nên tàn bạo nhẫn tâm.
Nếu lúc đó có người bên cạnh, sưởi ấm cho hắn, hòa tan giá lạnh, có lẽ hắn sẽ không phải chịu đựng cuộc sống đau khổ đến vậy.
Nghĩ vậy, ánh mắt nàng khi nhìn hai nữ đệ tử cũng sáng lên đôi chút.
Đúng lúc này, Tiêu Cảnh Diệu nhận ra ánh nhìn của Lãm Nguyệt, hắn nhíu mày rồi quay qua, lập tức nhận ra hai vị sư tỷ đang phát tín hiệu hồng phấn.
Hắn lạnh lùng cười thầm: “Đáng hận, trước đây ta không nhận ra, hóa ra độc phụ này lại có tính chiếm hữu đến vậy. Hai vị sư tỷ mới nhìn ta một chút mà đã khiến nàng ta không vui. Đã vậy ta càng phải chọc tức nàng ta.”
Nghĩ thế, Tiêu Cảnh Diệu quay lại vui vẻ chào hỏi mấy người đồng môn, trên gương mặt đẹp đẽ nở nụ cười ôn hòa, khiến người khác cảm thấy thân thiết.
Hai vị sư tỷ lúc này mặt đỏ bừng tới tận tai, ngay cả ba sư huynh kia cũng ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng gương mặt của hắn.
Tiêu Cảnh Diệu rất hài lòng với phản ứng của họ, rồi chú ý quan sát phản ứng của Lãm Nguyệt, chỉ thấy nàng đang nhìn hắn, trong mắt ánh lên nụ cười tươi như sao sáng.
Tiêu Cảnh Diệu cau mày, độc phụ này không phải nên khó chịu sao?
Còn Lãm Nguyệt thì trong lòng mừng thầm: Nhà ta có nam nhi trưởng thành rồi!