Lúc này, Lãm Nguyệt đã thuấn di vào tẩm điện, vội vã chạm tay lên ngực, nghe nhịp tim vẫn còn đập thình thịch, chưa kịp hoàn hồn.
Nàng không phải sợ thiên lôi, mà là sợ Tiêu Cảnh Diệu.
Thực ra, Lãm Nguyệt vốn không thuộc về thế giới này. Một giây trước, nàng vẫn còn nằm trên giường, đêm khuya đốt đèn đọc sách, nhưng giây tiếp theo lại vô duyên vô cớ nhập vào thân xác này.
Lúc ấy, nguyên chủ đang ở giai đoạn đột phá cực kỳ quan trọng của Hóa Thần kỳ, chẳng rõ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì mà thần hồn tan vỡ, còn nàng thì ngẫu nhiên tiếp quản thân xác này và tiếp nhận cả ký ức của nguyên chủ.
Không ngờ lần tiếp nhận này suýt nữa làm Lãm Nguyệt kinh hoàng đến mức tim gan rụng rời.
Bởi thân xác nàng nhập vào không phải ai khác, mà chính là sư tôn độc ác của nam chính trong bộ truyện sảng văn nam tần tu tiên mà nàng đang đêm khuya đọc dở, tên “Quỷ Vương: Quân Lâm Cửu Châu”.
Còn Lãm Nguyệt nàng, lại trở thành sư tôn độc ác của nam chính Tiêu Cảnh Diệu.
Tiêu Cảnh Diệu, từ nhỏ đã chịu cảnh bi thảm như số mệnh của các đại nam chủ, năm mười tuổi may mắn được Lãm Nguyệt thu làm đệ tử thân truyền.
Lãm Nguyệt không chỉ cứu mạng hắn mà còn tận tình truyền dạy pháp môn tu luyện.
Tiêu Cảnh Diệu vốn đã sớm nhìn thấu lòng người ấm lạnh, thế gian hiểm ác, nên đối với Lãm Nguyệt luôn tôn sùng như trời cao, răm rắp nghe lời.
Sau khi Lãm Nguyệt đột phá Hóa Thần, không ngờ lại bị kẹt ở Hóa Thần trung kỳ, mãi chẳng thể đột phá lên nữa.
Khi ấy, nàng ta đột nhiên nổi ý định lên thân Tiêu Cảnh Diệu.
Hóa ra, Tiêu Cảnh Diệu sở hữu Thiên Dương thể, một thể chất lô đỉnh đỉnh cấp.
Lãm Nguyệt đã phát hiện bí mật này từ trước, vì thế mới thu Tiêu Cảnh Diệu làm đệ tử, phòng ngừa cho sau này.
Lý do nàng ta tốn công dạy hắn tu tiên chính là vì lô đỉnh có tu vi càng cao thì càng có lợi cho nàng ta.
Để phá vỡ bình cảnh Hóa Thần trung kỳ, Lãm Nguyệt giam Tiêu Cảnh Diệu trong cấm thất, không chút tiết chế mà thải bổ hắn, khiến hắn từ Kim Đan đỉnh phong bị hút đến mức tụt xuống Luyện Khí sơ kỳ.
Tiêu Cảnh Diệu sau khi chịu đựng lừa gạt và phản bội, lòng tin vỡ tan tành, gần như phát cuồng.
Sau đó, lo ngại hành vi thải bổ lô đỉnh của mình bị bại lộ, Lãm Nguyệt sau khi rút cạn tu vi của Tiêu Cảnh Diệu đã không chút nương tay ném hắn xuống Vô Vọng Thâm Uyên.
Có truyền thuyết cho rằng, Vô Vọng Thâm Uyên nối liền địa ngục, kẻ rơi xuống sẽ tan xương nát thịt, mãi mãi không thể siêu sinh.
Nhưng đừng quên, đây là truyện sảng văn nam tần tu tiên.
Tiêu Cảnh Diệu sau khi rơi xuống Vô Vọng Thâm Uyên chẳng những không chết mà còn trở về từ cõi chết, trong lúc tức giận chuyển sang tu luyện Quỷ đạo, cuối cùng đạt đến cảnh giới thông thiên, thống trị Quỷ vực, trở thành Quỷ Vương khiến cả Cửu Châu khϊếp sợ.
Để báo thù Lãm Nguyệt, Tiêu Cảnh Diệu đã dựng nên mười tám tầng địa ngục trong Quỷ vực, rồi rút thần hồn của Lãm Nguyệt, bắt nàng ta chịu đủ mọi đọa đày, nào là đi qua núi đao, nào là ngâm vạc dầu, chịu nghiền đá và đao xẻ.
Thần hồn Lãm Nguyệt bị mài mòn, cho tới khi không còn một chút thần hồn nào mà chết, quá trình ấy kéo dài trọn một trăm hai mươi năm.
Nghĩ đến đây, cả người Lãm Nguyệt run lên, ý chí mắng mỏ ông trời khi nãy lập tức tan biến sạch.
Khi đọc đến đoạn Tiêu Cảnh Diệu báo thù sư tôn độc ác của mình, nàng chỉ cảm thấy thật đã đời, thấm nhuần tinh túy của thể loại truyện "sảng văn", đọc mà không khỏi phấn khởi đập bàn khen ngợi.
Nhưng giờ người sắp phải "du ngoạn" mười tám tầng địa ngục chính là nàng, nàng mới nhận ra màn trả thù này thấm thía đến nhường nào.
Lãm Nguyệt chẳng màng củng cố tu vi, đi đi lại lại trong tẩm điện.
Hiện giờ, tất nhiên là nàng sẽ không bắt nam chính làm lô đỉnh, nhưng giữ hắn bên cạnh vẫn thấy sờ sợ, tốt nhất nên sớm đuổi đi thì hơn.
Lãm Nguyệt mới vừa quyết định, bên ngoài tẩm điện chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Sư tôn, người vẫn ổn chứ?”
Giọng nói trong trẻo vang lên, nhưng vào tai Lãm Nguyệt lại như tiếng gọi hồn.
Trái tim nàng đập dồn dập, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
“Sư tôn?” Tiêu Cảnh Diệu lại gõ cửa lần nữa.
Lãm Nguyệt nuốt nước bọt, nhìn cánh cửa đóng kín rồi quyết định dứt khoát.
“Vào đi.”
Tiêu Cảnh Diệu nghe lệnh đẩy cửa bước vào, chỉ thấy sư tôn cao cao tại thượng của hắn đang đứng giữa điện, áo bào bị lôi kiếp thiêu cháy còn chưa thay ra.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Thật khó tưởng tượng người luôn chỉnh tề nghiêm cẩn như nàng lại có lúc lôi thôi thế này.
“Diệu nhi, ngươi đến đúng lúc, vi sư có lời muốn nói.”
Lãm Nguyệt cố gắng bắt chước phong thái của nguyên chủ trong trí nhớ, giữ vẻ lãnh đạm mà nói.
Diệu nhi...
Tiêu Cảnh Diệu nghe tiếng gọi ấy, không khỏi sững sờ.
Đã bao lâu rồi hắn không nghe thấy cách gọi này...
Nhưng trong chớp mắt, đôi mắt hắn lấp lóe tia giận dữ, kẻ ác độc này đâu xứng gọi hắn như thế!
Lãm Nguyệt không nhận ra sự biến đổi của Tiêu Cảnh Diệu, tiếp tục nói: “Vi sư lần này thành công đột phá Hóa Thần, muốn ra ngoài lịch lãm một phen. Vì chưa rõ khi nào trở về nên không thể tiếp tục dạy dỗ ngươi. Từ nay, ngươi hãy theo nhị sư bá mà học.”
Ý nàng rất đơn giản: Không chọc được chẳng lẽ còn không tránh được.
Thời gian tu tiên trôi qua rất nhanh, nàng đi du ngoạn một hai trăm năm, lúc về thì diễn biến bên này cũng đã xong xuôi, chẳng còn liên quan gì đến nàng nữa.
Nhưng Tiêu Cảnh Diệu vừa nghe nàng bảo bái sư sang sư môn khác, ánh mắt ôn hòa lập tức hóa thành băng lạnh, khuôn mặt đanh lại, âm trầm khó tả.
“Không được!”
Hắn chưa báo được mối thù với kẻ ác độc này, làm sao có thể để nàng thoải mái cao chạy xa bay.
Hơn nữa, đời trước cũng không có chuyện bái sư sang sư môn khác, chuyện này là sao? Chẳng lẽ việc hắn trọng sinh đã làm thay đổi tất cả?
Lời Tiêu Cảnh Diệu gấp gáp, đầy oán hận, khiến tim gan Lãm Nguyệt run bần bật, suýt nữa thì không giữ nổi vẻ ngoài điềm tĩnh.
“Diệu nhi, vi sư là vì nghĩ cho ngươi thôi. Lúc vi sư không có mặt, cần có người dạy bảo ngươi. Nhị sư bá tu vi cao thâm, lại luôn khen ngợi ngươi hết lời. Ngươi theo huynh ấy học chắc chắn huynh ấy sẽ rất vui mừng.”
Trong tay áo, Lãm Nguyệt nắm chặt tay. Đối diện với vị đại quỷ vương tàn bạo này, thật sự rất cần dũng khí.
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Diệu khẽ nhếch khóe miệng, che đi ánh mắt khinh miệt.
Ả này định giở trò gì đây? Muốn thử lòng trung thành của hắn sao?
Hừ, độc phụ! Nếu không phải hiện tại cách biệt tu vi quá xa, hắn đã sớm rút gân lột da ả cho hả giận rồi!
Tuy trong lòng ngùn ngụt thù hận, Tiêu Cảnh Diệu lại khẽ cụp hàng mi, bày ra dáng vẻ thất vọng.
“Sư tôn, người muốn đuổi ta đi sao? Có phải vì ta đã làm gì khiến sư tôn thất vọng không? Sư tôn nói đi, ta sẽ sửa, được không?”
Nghe giọng Tiêu Cảnh Diệu đầy ai oán, Lãm Nguyệt sửng sốt nhìn hắn, chỉ thấy Tiêu Cảnh Diệu đứng cúi đầu, thân hình mảnh khảnh run rẩy, trên gương mặt tuyệt mỹ in hằn vẻ uất ức.
Lãm Nguyệt ????
Đây… đại quỷ vương lạnh lùng tàn ác đâu, Tiêu Cảnh Diệu nhẫn tâm tàn độc đâu?
Trước mắt nàng chẳng lẽ lại là một con mèo con yếu đuối, đáng thương đến mức khiến người ta muốn xoa đầu an ủi?
Lãm Nguyệt ngẩn ngơ một lát, rồi chợt bừng tỉnh.
Phải rồi! Phải rồi! Nàng quên mất, bây giờ là năm năm trước khi bắt hắn làm lô đỉnh, mọi thứ vẫn chưa xảy ra.
Theo nguyên tác, trong mắt Tiêu Cảnh Diệu lúc này, nàng chính là ánh sáng, là thần thoại duy nhất!
Vậy nên Tiêu Cảnh Diệu trước mắt nàng chính là phiên bản thiếu thốn tình thương, ngoan ngoãn đáng thương, chưa phải là vị quỷ vương uy chấn Cửu Châu sau này!
Nghĩ đến đây, toàn thân Lãm Nguyệt bỗng như trút được gánh nặng, tựa hồ xiềng xích trói buộc trên vai phút chốc biến mất.
Vậy nên từ giờ, chỉ cần nàng đối xử tốt với Tiêu Cảnh Diệu thật lòng, chờ đến khi hắn thành quỷ vương, nàng sẽ trở thành ân sư của quỷ vương đại nhân, thật là diệu kế!
Tiêu Cảnh Diệu thấy Lãm Nguyệt mãi không đáp, bèn ngẩng đầu nhìn. Nàng vẫn là Lãm Nguyệt đó, nhưng không biết câu nói nào của hắn đã làm cho nàng vui vẻ, đến khóe môi cũng thoáng hiện nụ cười chân thật.