Tang lễ gì mà tốn đến tận 100 vạn!
Trình Lãng không còn gì để nói: “Vậy là đám tang của ba mẹ cậu cũng là do người chú kia hỗ trợ giải quyết?”
Thẩm Hoài Du gật đầu.
Được rồi! Trình Lãng đã hiểu hết mọi chuyện. Hóa ra không chỉ ép giá bán nhà mà còn lợi dụng tình hình để kiếm thêm.
Trình Lãng nhìn Thẩm Hoài Du, không nhịn được mà phun tào: “Cậu có phải là đàn ông không vậy? Bị người ta bắt nạt như vậy mà cậu không phản kháng gì hết à?”
Vẻ mặt Thẩm Hoài Du có chút bi thương và mờ mịt. Đó là chú ruột của cậu, huống hồ căn nhà cũng đã bán rồi, cậu có thể làm gì được nữa?
“Giao chuyện này cho tớ!” Trình Lãng lắc đầu. Thôi, bảo một người như Thẩm Hoài Du đi cãi nhau đòi tiền với người ta, chỉ sợ còn khó hơn cả việc tự sát.
Thẩm Hoài Du lo lắng nhìn Trình Lãng: “Cậu định làm thế nào? Đừng có làm gì dại dột đấy!”
Thẩm Hoài Du nói tiếp: “Cậu không biết đâu. Chú tớ là hội trưởng hiệp hội văn học ở địa phương. Ông ta quen biết rất nhiều người. Cậu đừng có đi, sẽ rước họa vào thân đấy.”
Trình Lãng ánh mắt sáng lên. Hóa ra là một người làm văn hóa có chức có quyền. Người làm công tác văn hóa thì càng tốt! Từ trước đến nay họ đều rất coi trọng mặt mũi của mình. Chuyện của Thẩm gia, hoặc là không biết xấu hổ mà giữ tiền, hoặc là dữ lại mặt mũi mà nhả tiền ra. Chỉ có thể chọn một trong hai thôi!
Nhìn thấy vẻ háo hức muốn thử của Trình Lãng, Thẩm Hoài Du có chút sốt ruột: “Cậu thật sự không cần làm gì đâu. Nhà thì tớ cũng đã bán rồi. Hợp đồng đã ký, cũng đã sang tên rồi. Số tiền kia cậu không lấy lại được đâu. Tớ biết cậu lo cho tớ, nhưng mà chuyện này cậu không cần bận tâm đâu. Chuyện tiền bạc, tớ sẽ tự mình sẽ nghĩ cách.”
Thẩm Hoài Du rất biết ơn Trình Lãng nguyện ý giúp đỡ cậu, nhưng lại càng lo Trình Lãng sẽ gặp rắc rối. Chính cậu gây ra rắc rối thì tự mình giải quyết là được rồi, không thể liên lụy người khác.
Thẩm Hoài Du lúc này hơi hối hận, đáng lẽ cậu không nên kể chuyện bán nhà cho Trình Lãng nghe.
“Cậu yên tâm, tớ biết mình đang làm gì.” Trình Lãng nhìn Thẩm Hoài Du điệu bộ thế này không được, thế kia cũng không xong, đột ngột hỏi: “Cậu có biết những công ty thu nợ hoạt động như thế nào không?”
Thẩm Hoài Du nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu tại sao Trình Lãng lại đột ngột hỏi một câu hỏi không liên quan như vậy.
Trình Lãng kiên nhẫn giải thích: "Có một số công ty kinh doanh thường xuyên gặp phải những khoản nợ khó đòi. Họ sẽ giao những khoản nợ này cho các công ty thu nợ chuyên nghiệp, để họ thay mặt đi thu. Sau khi lấy được tiền, hai bên sẽ chia nhau."
Trình Lãng nói dối một cách lưu loát: "Bây giờ hai chúng ta cũng có thể làm một hợp đồng như vậy. Nếu thu hồi được 400 vạn này, chúng ta chia đôi. Tớ vì lợi ích mà can tâm tình nguyện đi vào vũng nước đυ.c này. Không liên quan gì đến cậu."
Thẩm Hoài Du cứng họng: "Đâu ra 400 vạn... Trình Lãng, đừng có đùa. Cậu đừng có dùng những lời này để lừa tớ. Tớ rất biết ơn cậu. Nhưng chuyện này thật sự cậu không cần phải..."
"Cái gì mà cảm kích với không cảm kích." Trình Lãng tỏ vẻ không kiên nhẫn cắt ngang lời Thẩm Hoài Du: "Bây giờ chúng ta đang nói chính là tiền."
Trình Lãng nhìn Thẩm Hoài Du: "Cậu muốn nhìn tiền mồ hôi nước mắt của cả đời bố mẹ cậu bị người ta chiếm đoạt như vậy sao? Cậu cũng đừng quên, em trai cậu hiện giờ vẫn đang nằm viện. Mỗi tháng tiền chữa bệnh, tiền thuốc men, tiền thuê người chăm sóc, cộng lại ít nhất cũng phải mười vạn. Bây giờ trong tay cậu chỉ còn dư lại hơn một trăm vạn, đủ để em cậu sống được mấy tháng?"
Mặc dù em trai Thẩm Hoài Du sau này là người trực tiếp đưa cậu ta đến con đường tự sát, nhưng trước khi tỉnh lại, nó vẫn là nhược điểm duy nhất của Thẩm Hoài Du.