Đúng vậy, ở Tinh Lan, giống cái không có tinh thần lực khác với giống cái có tinh thần lực, giống cái có đẳng cấp cao thậm chí còn có hàng trăm thú phu có thể thay họ trả nợ.
Còn giống cái không có tinh thần lực thì không có chút địa vị nào, họ chỉ được coi là công cụ sinh sản hoặc đồ chơi, vốn không có giá trị gì.
Xét từ điểm này, khả năng Tɧẩʍ ɖυyệt Dư có thể trả đủ thú tệ gần như bằng không.
“Tôi sẽ có cách.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nói.
Cho dù có phải làm kinh doanh để kiếm tiền trả lại, cũng còn tốt hơn là bị đưa về để xử tử công khai.
“Cho dù cô có muốn trả, cũng không có cơ hội đó.” Tư Dạ Lẫm viết gì đó lên công văn, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư không nhìn rõ lắm.
“Tại sao?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đề phòng nhìn hắn.
“Tôi thay đổi ý định rồi.” Tư Dạ Lẫm nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đầy ẩn ý: “Đương nhiên, tôi cũng có tư tâm của riêng mình.”
“Tư tâm gì?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cau mày.
Tên Tư Dạ Lẫm này, không phải là muốn đánh cô một trận trước khi áp giải cô về Tinh Lan đấy chứ?
“Sau này cô sẽ biết.” Tư Dạ Lẫm ra lệnh: “Mang đi.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
“Này!” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhìn bóng lưng của hắn: “Ít nhất anh cũng phải giúp tôi chữa trị cho Lục Khả Vô chứ, cậu ấy là bị người của các anh làm bị thương đó!”
Bây giờ trên người Lục Khả Vô dính đầy máu, sắc mặt cũng trắng bệch, thoạt nhìn tình hình thực sự không tốt chút nào.
Tư Dạ Lẫm nghe vậy nhưng bước chân vẫn không dừng lại, hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của Lục Khả Vô.
“Tên khốn kiếp này.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư tức giận đến giậm chân.
...
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư rất nhanh đã bị áp giải lên xe, cùng Tư Dạ Lẫm trở về.
Nhưng có lẽ là do Tɧẩʍ ɖυyệt Dư quá xinh đẹp, nên những giống đực áp giải cô đều không dám mạnh tay, chỉ đỏ bừng vành tai, sợ làm cô đau.
Trong xe, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư và Tư Dạ Lẫm ngồi đối diện nhau.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư tức giận nhìn Tư Dạ Lẫm đối diện.
Lúc này hắn đang cầm một cuốn sách lật xem, thoạt nhìn giống như một cuốn tranh, sự chú ý căn bản không đặt ở trên người cô.
“Hệ thống.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lên tiếng: “Mở cốt truyện tiếp theo ra.”
[Được, đã mở khóa vận mệnh tiếp theo của nhân vật Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cho cô, xin ký chủ tra cứu.]
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lập tức tra cứu cốt truyện tiếp theo của mình trong đầu.
Trong cốt truyện gốc, kết cục của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư không được tốt cho lắm.
Sau khi đắc tội với vô số đại lão giống đực, cô lại phân hóa thành một giống cái không có chút tinh thần lực nào, nói cách khác chính là không có nửa điểm tác dụng, chỉ có một dáng vẻ xinh đẹp.
Sau khi bị Tư Dạ Lẫm đưa về Tinh Lan, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vốn nên bị lưu đày đến khu đèn đỏ, nhưng lại bị Duệ Uyên để mắt tới, bởi vậy bị cưỡng ép phải sinh con cho anh, sau đó lại vì phẩm hạnh không tốt, lưu lạc qua tay mấy tên giống đực khác nhau, sinh con cho bọn chúng.
Cô giống như một món hàng, bị những giống đực kia ép làm công cụ sinh sản, sau đó khó sinh mà chết.
“Đây rốt cuộc là cái gì vậy!”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đọc những tình tiết này, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng!
“Tao thấy đây hoàn toàn là một kịch bản cẩu huyết, tam quan vặn vẹo, có ai lại đi viết như vậy không?!”
Cô bị cưỡng ép phải sinh con cho Duệ Uyên?!
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cố gắng nhớ lại dáng vẻ hung dữ của Duệ Uyên, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng!
Nhất là câu nói kia: “Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, cô đã đắc tội với tôi, vậy thì hãy sinh cho tôi một đứa con để trả nợ đi.”
Hít hà...!
Đáng sợ! Thật sự là quá đáng sợ!!!