Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cố nén sự khó chịu, xem qua một lượt những giống đực trong nguyên tác yêu cầu cô sinh con.
Có mấy tên giống đực cô không quen thuộc lắm, nhưng trong số đó lại có Tư Dạ Lẫm và Tư Hoài Cảnh!
Trong nguyên tác, cô thậm chí còn sinh cho Tư Dạ Lẫm ba đứa con!
“Xong rồi, thế giới này không bình thường, hay là mình không bình thường đây!”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư gào thét trong thế giới tinh thần: “Hệ thống, đây là cái kịch bản rác rưởi gì vậy!”
“Tao đây là tiến thẳng vào động Hải Đường hay sao, tại sao trong nguyên tác cứ liên tục sinh con vậy, lẽ nào cô ta không thể làm chuyện gì khác sao?”
Hệ thống cười hai tiếng: [He he, dù sao thì vẻ đẹp này của ký chủ cũng không phải tự nhiên mà có.]
[Trong nguyên tác, mặc dù ký chủ sinh nhiều con như vậy, nhưng vẫn xinh đẹp đến mức không tưởng, khiến cho giống đực vừa nhìn đã không thể rời mắt…]
“Cút ngay cho tao!” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư giận dữ gào lên: “Đó là nguyên chủ sinh, không phải tao sinh!”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đang phẫn nộ trong không gian tinh thần, đột nhiên cảm thấy dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vội vàng hoàn hồn, nhìn về phía người đó.
Lúc này Tư Dạ Lẫm không tiếp tục lật xem cuốn tranh trong tay nữa, mà là dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào má cô, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn đang nhìn mình, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cũng không khách khí trừng mắt lại: “Hoàng thái tử điện hạ nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
“Dáng vẻ này của cô...” Tư Dạ Lẫm lên tiếng: “Đúng là rất được.”
Đây là lời khen ngợi từ tận đáy lòng, nhưng Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghĩ đến cốt truyện gốc, chỉ cảm thấy khó chịu.
Xong rồi, hắn sẽ không phải là đã để ý đến mình ngay từ lúc này rồi chứ?
“Thánh tử còn nhớ rõ...” Tư Dạ Lẫm dùng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chậm rãi vuốt ve cuốn tranh.
“Một năm trước, cô đã làm hỏng năm bức tranh của tôi.” Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Dư: “Cô nói xem phải bồi thường cho tôi như thế nào đây?”
Hắn vừa nói như vậy Tɧẩʍ ɖυyệt Dư mới nhớ ra, trước đó nguyên chủ và Tư Dạ Lẫm đã xảy ra tranh chấp, nguyên chủ trong lúc tức giận đã xông thẳng vào phòng tranh của Tư Dạ Lẫm, một hơi xé rách mấy bức tranh do chính tay hắn vẽ.
“Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, cô đúng là tự tìm đường chết mà, nợ nần do chính cô gây ra, cô bảo tôi phải trả thế nào đây...” Trong lòng Tɧẩʍ ɖυyệt Dư buồn bực không thôi.
“Điện hạ muốn tôi bồi thường như thế nào?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cảnh giác hỏi.
Tên này sẽ không bắt cô sinh con trước đấy chứ? Chuyện này cô thật sự không làm được!
“Ha...” Tư Dạ Lẫm nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, động tác vuốt ve bức tranh thoạt nhìn có vài phần mờ ám.
Đôi mắt đen láy của hắn khẽ chuyển động, dường như đang thực sự suy nghĩ về cách bồi thường.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nuốt nước bọt, trong lòng nghĩ nếu Tư Dạ Lẫm giở trò với cô, cô phải tự bảo vệ mình như thế nào đây.
“Hay là cô làm người mẫu, để tôi vẽ cùng cô vài bức tranh, thế nào?” Ánh mắt Tư Dạ Lẫm đánh giá Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, trong đôi mắt sâu thẳm hiếm khi lộ ra vài tia hưng phấn.
“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô đúng là giống cái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
Cả đời này hắn yêu quyền lực, nhưng hắn cũng say mê hội họa, hắn thậm chí còn sở hữu phòng tranh và triển lãm tranh lớn nhất Tinh Lan.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư: mặt ông già nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm.
“Tôi có thể từ chối không?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghẹn ngào, làm người mẫu gì chứ, cái này cũng quá xấu hổ rồi!