“Đường đường là thánh tử, sao lại phân hóa thành cái dạng này?”
Tuy nhiên, công bằng mà nói, dáng vẻ hiện tại của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư còn xinh đẹp hơn tất cả các giống cái mà Tư Dạ Lẫm từng gặp.
“Đồ khốn, anh quan tâm tôi phân hóa thành cái gì làm chi?!” Giống cái xinh đẹp, mềm mại, mở miệng ra là một câu chửi tục.
Điều này thực sự không phù hợp với dáng vẻ xinh đẹp, cao quý của cô, khiến không ít giống đực nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đều không kịp phản ứng.
“Tại sao lại theo dõi tôi!” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhìn chằm chằm Tư Dạ Lẫm, không hề giữ ý tứ.
“Trước kia không phải là anh gắp thức ăn tôi liền xoay bàn, anh chuẩn bị ù là tôi đánh bài trước sao?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghĩ đến những xích mích giữa nguyên chủ và Tư Dạ Lẫm.
“Đây cũng đâu phải chuyện gì to tát, anh có cần phải đuổi gϊếŧ tôi đến tận đây không?”
Đôi mắt đen láy của Tư Dạ Lẫm khẽ nhướng lên: “Cô còn làm hỏng một số bức tranh của tôi.”
“Đương nhiên, không chỉ có nguyên nhân này.” Tư Dạ Lẫm chậm rãi nói: “Bây giờ ta đến bắt cô, còn là vì công vụ.”
Sau lưng Tư Dạ Lẫm có mười mấy binh sĩ giống đực, thoạt nhìn thực lực của ai cũng không hề yếu.
Trong lòng Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành: “Công vụ gì?”
Tư Dạ Lẫm nhận lấy công văn từ tay thuộc hạ, so sánh với bức ảnh ở trên đó, giọng điệu thản nhiên: “Thánh tử Tɧẩʍ ɖυyệt Dư của nước Tinh Lan, nhiều năm qua đã tiêu tốn không ít tài nguyên của đế quốc, hiện giờ toàn bộ thú dân của Tinh Lan đều đang mong chờ kết quả phân hóa của cô.”
Nói xong, ánh mắt Tư Dạ Lẫm lại rơi trở lại trên người Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, mang theo vài phần trêu chọc: “Bắt cô đương nhiên là để cho Tinh Lan một lời giải thích.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghe xong da đầu tê dại.
Cô không cần nghĩ cũng biết, bây giờ mình trở về với bộ dạng này, chắc chắn sẽ phải đối mặt với lửa giận của mọi người ở Tinh Lan, đến lúc đó kết cục tuyệt đối sẽ không dễ chịu gì!
“Nếu anh đã quyết tâm bắt tôi trở về, vậy tại sao lúc trước lại mắt nhắm mắt mở thả tôi đi?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư càng nghĩ đến dáng vẻ lúc mình rời khỏi thành lúc trước lại càng cảm thấy không đúng. Nếu Tư Dạ Lẫm đã có ý định ngăn cản, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi thành như vậy!
“Cho nên lúc đó, anh là cố ý thả tôi rời khỏi thành? Mèo vờn chuột rất thú vị sao?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhìn chằm chằm Tư Dạ Lẫm trước mặt, nói ra suy đoán của mình.
“Em trai không hiểu chuyện, tôi làm anh trai, dù sao cũng phải quản lý một chút.”
Giọng điệu Tư Dạ Lẫm thản nhiên, cũng không phủ nhận lời nói của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.
Hắn mặc một bộ quân phục bó sát người, tôn lên dáng người cao ráo, thon dài, mái tóc đen nhánh rủ xuống khóe mắt, ánh mắt lại nhìn thẳng vào người Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư tỏ vẻ phản đối: “Này, Hoàng thái tử điện hạ, chúng ta thương lượng một chuyện được không?”
“Trong những năm qua không phải đế quốc đã bồi dưỡng cho tôi sao, anh liệt kê hết các khoản chi phí bồi dưỡng ra đi, tôi trả lại.”
“Tôi đảm bảo sẽ trả lại đầy đủ, anh thả tôi ra có được không?”
“Trả?” Tư Dạ Lẫm nói: “Những năm qua cô tiêu xài hoang phí tuyệt đối không dưới một tỷ thú tệ, mà bây giờ cô...”
Tư Dạ Lẫm đánh giá Tɧẩʍ ɖυyệt Dư: “Trên người cô không hề có chút dao động tinh thần lực nào, thậm chí cô còn là một giống cái không có chút tinh thần lực nào, cô lấy gì để trả?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghe xong nắm chặt tay lại.