Chu Gia Huyên rũ mắt nhìn nàng, thấy dáng vẻ lo lắng của nàng, hắn ta lập tức cúi người xuống bế nàng lên.
Cửu Ninh giật nảy mình.
Chu Gia Huyên ôm nàng đi đến trước tịnh xá, đặt nàng ngồi xuống trên lan can ở hành lang, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt của nàng.
Hắn ta có một đôi mắt rất xinh đẹp, con ngươi rất đen.
“Quan Âm Nô, có phải Ngũ nương, Bát nương dẫn theo những người khác để bắt nạt muội nên muội mới không muốn đi học không?”
Cửu Ninh chớp mắt vài.
Thì ra còn có chuyện này?
Lý do trốn học tuyệt vời như thế.
Nàng không nói chuyện, rủ mắt xuống, lông mi dài chớp chớp, cảm giác đáng thương bất lực không nói ra được.
Chu Gia Huyên cau mày.
Khi còn nhỏ, hắn ta từng học chữ ở nhà, biết việc mà những học trò học chữ ở nhà thích nhất là kéo bè kết phái. Hắn ta từng bị những người khác chán ghét vì bài tập đứng nhất, bị những đường huynh ở các nhánh khác bắt tay nhau để bắt nạt. Sau này hắn ta bình tĩnh đánh trả, khiến những người kia có nỗi khổ cũng không nói được, cuối cùng mới được yên tĩnh.
Quan Âm Nô ngoan ngoãn như vậy, nếu bị người khác bắt nạt thì chắc chắn sẽ không dám nói ra. Ngũ nương, Bát nương, một người có cương có nhu, một người ngang ngược xấc láo, từ khi Quan Âm Nô vẫn chưa biết nói chuyện thì đã bắt nạt nàng, tất nhiên là khi hắn ta ở đây thì các nàng ta sẽ thu lại, không dám làm. Khi hắn ta không có ở nhà, các nàng không phải kiêng dè ai, Quan Âm Nô lại ngây thơ đơn thuần, nhìn thế nào cũng là người tốt, sao có thể là đối thủ của các nàng ta chứ?
Thấy đôi mắt của Cửu Ninh đỏ ngầu, dáng vẻ lã chã như sắp khóc, Chu Gia Huyên càng thêm khẳng định, nhất định nàng đã bị người khác bắt nạt ở học đường, cho nên mới không muốn đi học.
“Ai bắt nạt muội? Nói cho a huynh, a huynh trút giận cho muội.”
Cửu Ninh lắc đầu, cúi đầu vò vạt váy, vẻ mặt buồn bã ủ rũ.
Ta rất ấm ức nhưng ta không nói ra.
Nàng không có vu oan cho người khác, nàng chỉ không nói lời nào mà thôi.
Chu Gia Huyên thở dài, xoa tóc Cửu Ninh.
“Hôm nay không lên lớp, a huynh dạy muội.”
Nghe được nửa câu đầu, Cửu Ninh như mở cờ trong bụng.
Nhưng sau khi nghe Chu Gia Huyên nói nửa câu sau, nụ cười đóng băng ở khóe miệng.
Tam ca tư chất thông minh, không chỉ có tài học hơn người mà còn giỏi nhạc lý, biết gảy đàn tỳ bà, đàn cổ, trống Hạt, còn giỏi hơn cả tiên sinh nữa!
“A huynh, huynh bận rộn việc học, đừng phí sức vì ta, ta không muốn học đàn tỳ bà.”
Chu Gia Huyên khẽ cười, kéo Cửu Ninh.
“Đừng có lười biếng, lão sư của a huynh là Trương đại gia danh thủ quốc gia, a huynh chỉ nhận một học trò là muội, sau này muội có thể nói mình là truyền nhân của Trương đại gia.”
Cửu Ninh biết Trương đại gia, nghe nói lúc trước ông ấy là nhạc sĩ cung đình, lúc tiên đế còn tại vị, mỗi lần tổ chức yến tiệc thì đều triệu ông ấy vào đàn tấu, nếu không thì sẽ ăn không ngon.
Nếu nàng trở thành truyền nhân của Trương đại gia, không phải nhóm tiểu nương tử ở Giang Châu sẽ ghen tị đến phát điên ư?
Là một nhân vật phản diện, Cửu Ninh thích nhìn người khác bị nàng chọc tức đến mức ói máu nhưng lại không thể làm gì được nàng.
Ai bảo các nàng ta đã từng bắt nạt Tiểu Cửu nương còn nhỏ đã mất mẫu thân chứ?
Quả thật là Thôi thị trong sạch cao thượng, có thể nói là chưa từng làm chuyện tàn nhẫn, ngay cả việc đuổi côn nô và Chu Gia Hành ra ngoài thì cũng đã được Chu Bách Dược cho phép.
Người Giang Châu khó chịu không có chỗ trút giận nên trút giận lên một tiểu nương tử chưa tròn mười tuổi, không xứng là anh hùng hảo hán!
Bọn họ bấm bụng chịu trước mặt Thôi thị, giờ từng người chạy đến báo thù, sỉ nhục nàng, vậy thì nàng càng phải sống thật tốt.
Cho dù Chu Gia Hành mang theo ánh sáng của nhân vật chính đến báo thù nàng thì nàng cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.