Lan Nhân nhỏ giọng nói thầm, nhưng trong phòng yên tĩnh đến mức bất kỳ ai ở đó cũng có thể nghe thấy rõ lời hắn.
Thẩm Bùi Nhiên khẽ nhướng mi, lạnh lùng nhìn Lan Nhân ở cách đó không xa, nói:
“Ngươi không muốn giữ cái đầu của mình?”
Nghe vậy, Lan Nhân vội vàng ôm lấy đầu rồi nhanh chóng chuồn khỏi khách điếm.
Đi ra ngoài, hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Dù bị áp chế bởi cấp bậc huyết mạch nhưng Thẩm Bùi Nhiên hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh. Vậy tại sao hắn lại cảm thấy sợ hãi người này đến vậy? Một nỗi sợ dường như đã ăn sâu vào tận huyết mạch, không thể lý giải nổi.
Không ổn, trở về rồi, hắn nhất định phải điều tra cho ra huyết mạch mị ma tuyệt đỉnh này rốt cuộc là gì, khiến hắn hoảng hốt đến mức này.
Sau khi Lan Nhân rời đi, Thẩm Bùi Nhiên đưa tay dập tắt ngọn đèn trên bàn.
Trong phòng lập tức chìm vào bóng tối. Thẩm Bùi Nhiên thu hồi thần thức đang bao quanh phòng, khiến những âm thanh nhỏ nhặt vừa rồi không còn lọt ra ngoài.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của tiểu nhị ngoài hành lang, nghe thấy tiếng côn trùng râm ran ngoài cửa sổ trên những cành cây.
Cuối cùng, hắn đứng trước cửa sổ, trầm mặc hồi lâu.
Mãi đến khi ánh sáng mặt trời dần chiếu rọi, Thẩm Bùi Nhiên mới như bừng tỉnh. Ánh mắt hơi hạ xuống, dừng lại trên bộ bạch y mà mình đang mặc.
Chỉ khi đôi tay nhuốm máu của hắn đã rửa sạch, hắn mới thay một bộ bạch y tinh khiết, không vương chút bụi trần, như thể để chuẩn bị đi gặp một ai đó.
Một người vô cùng sạch sẽ.
“Thẩm Bùi Nhiên...”
Trong khoảnh khắc mơ hồ, dường như có ai đó khẽ gọi tên hắn.
Âm thanh ôn nhu đó nói với hắn: “Đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Khi đó, đôi tay Thẩm Bùi Nhiên vấy đầy máu của kẻ khác... Hắn gắt gao níu lấy góc áo của người ấy, không muốn buông... Hắn định giấu tay ra sau, không để người ấy nhìn thấy máu đỏ tươi dính trên tay mình... Nhưng người ấy lại dùng một chiếc khăn trắng như tuyết, từng chút, từng chút lau sạch máu trên ngón tay hắn, còn nói rằng hắn không cần phải sợ...
Cuối cùng, những ký ức vụn vặt ấy đột nhiên tan biến, chỉ để lại một câu vọng mãi trong tâm trí sâu thẳm của Thẩm Bùi Nhiên:
“Người cuối cùng trên thế gian này có thể bảo vệ ngươi, cũng đã không còn nữa.”
Hàng mi Thẩm Bùi Nhiên cụp xuống, ánh mắt lộ ra sự lãnh đạm xen lẫn chút hung bạo.
Hắn căm ghét bọn họ... căm ghét những kẻ đáng chết đó... Muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Ánh nắng nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt Thẩm Bùi Nhiên. Vệt lệ chí nơi đuôi mắt đen sẫm như vệt mực kia lại ánh lên sắc đỏ, càng thêm rực rỡ dưới nắng, giống như hoa văn huyết sắc trên miếng ngọc, yêu dị và thần bí.
Đột nhiên Thẩm Bùi Nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ căn phòng bên cạnh. Đôi mắt sắc lạnh chợt lóe lên rồi nhanh chóng che giấu đi tất cả cảm xúc.
Hắn xoay người, thay bộ bạch y mới, sạch sẽ không tì vết. Sau đó mở cửa rời đi.
Ký ức tiền kiếp của Thẩm Bùi Nhiên tựa như một cuốn sách đã bị xé toạc, mảnh vỡ chồng chất và hỗn loạn.
.....
Lâu Tri Diệc tỉnh dậy, theo bản năng đưa tay xoa trán.
Bóng đêm đã tan biến, linh mạch trong cơ thể Lâu Tri Diệc cũng đỡ đau đi không ít.
Mất một lúc lâu để hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt y quét qua chiếc gối bên cạnh, phát hiện một quả hạch đào đã biến mất. Nhìn quanh phòng, y thấy quả hạch đào ấy lăn đến cạnh cửa.
Lâu Tri Diệc thầm nghĩ: “Hệ Thống? Chuyện gì đây? Đêm qua ngươi làm loạn trong phòng ta à?”
Nghe vậy, hệ Thống im lặng trong chốc lát, sau đó cảm nhận thử trạng thái của chiếc thân thể khác của mình. Bình thường, nó chỉ sử dụng một thân thể, chiếc còn lại chỉ giữ lại chút cảm giác cơ bản.
“Ta cũng không rõ, có lẽ là bị ký chủ làm bay đi.”
Chính nó cũng không hiểu vì sao, ngủ một giấc dậy, chiếc thân thể còn lại của mình lại nằm bơ vơ ở góc kia.
Nghe câu trả lời, Lâu Tri Diệc càng tò mò, liền hỏi: “Hệ Thống, ngươi cũng biết buồn ngủ sao?”
“Khi nào ký chủ ngài ngủ, ta liền ngủ theo.”
Lâu Tri Diệc gật đầu, xem như đã hiểu.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Không cần nghĩ ngợi, Lâu Tri Diệc cũng biết người đứng bên ngoài là Thẩm Bùi Nhiên.
Tiến lại gần, Lâu Tri Diệc tiện tay nhặt quả hạch đào đang lăn gần cửa, sau đó mở cửa. Bên ngoài, Thẩm Bùi Nhiên đứng lặng yên, người khoác bộ y phục đen, khi ánh sáng lướt qua mới hiện lên vài tia phản chiếu mờ nhạt.
Trên tay hắn là một khay nhỏ, bên trong có hai bát cháo trắng và vài món ăn kèm đơn giản.
Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên hơi lưỡng lự, môi mím chặt, mãi một lúc sau mới khẽ hỏi: “Lâu tiền bối, ngài có muốn dùng bữa sáng cùng ta không?”
“Hai ngày nay, ta phát hiện có ngài ở đây, ta hình như ăn được nhiều hơn một chút.”
Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên dừng trên mặt Lâu Tri Diệc, nhẹ giọng hỏi: “Ngài muốn giúp ta cao thêm một chút sao?”
Lâu Tri Diệc nghe vậy, giấu đi nét vui trong lòng, chỉ gật đầu, nói: “Tất nhiên rồi. Ngươi vào trước đi.”
Khi Thẩm Bùi Nhiên bước vào phòng, y nói: “Về sau, nếu muốn dùng bữa cùng ta, không cần ngần ngại, cứ đến tìm ta.”
Trong lòng Lâu Tri Diệc thầm nghĩ, cậu nhóc này ăn ít như một chú mèo con, phải có người bên cạnh mới chịu ăn uống tử tế.
Thẩm Bùi Nhiên đặt khay lên bàn, sắp xếp từng món rồi mời Lâu Tri Diệc ngồi.
Cả hai cùng ngồi xuống, lặng lẽ dùng bữa sáng. Bát cháo trắng nóng hổi dần vơi đi, đến khi bữa ăn kết thúc, Lâu Tri Diệc nhận ra không chỉ bát cháo của Thẩm Bùi Nhiên đã sạch trơn mà cả những món ăn kèm cũng không còn chút nào.
Quả nhiên, đứa trẻ này phải có người ngồi cùng thì mới chịu ăn nhiều hơn.
Trong lòng Lâu Tri Diệc âm thầm quyết định: Từ nay về sau, nếu không bận rộn hay có việc gấp, y nhất định sẽ dành thời gian ăn cơm cùng hắn.
Lâu Tri Diệc không thể quên được trong giấc mơ nọ, Thẩm Bùi Nhiên khi đã trưởng thành, cao lớn hơn cả y. Nếu trong nguyên tác, Thẩm Bùi Diệc thực sự cao như vậy thì đời này mình cũng phải khiến hắn cao đúng như thế!
Lâu Tri Diệc nhìn Thẩm Bùi Nhiên đang đứng dậy.
Thực ra, cậu nhóc này hiện giờ đã rất cao rồi.
Dùng bữa xong, Thẩm Bùi Nhiên không làm phiền Lâu Tri Diệc mà quay về phòng mình để tiếp tục tu hành.
Đến giờ cơm trưa, chính Lâu Tri Diệc tới gõ cửa gọi hắn ra ngoài.
Theo lời hứa, từ bữa sáng cho đến bữa trưa và bữa tối, cả hai đều dùng bữa cùng nhau.
Lâu Tri Diệc dường như thực sự tin rằng có người đồng hành, Thẩm Bùi Nhiên mới chịu ăn nhiều hơn.
Nhưng thực ra, Thẩm Bùi Nhiên không phải thích dùng bữa với bất kỳ ai, mà chỉ bởi người đó là Lâu Tri Diệc – sư tôn của hắn.
Tối nay, thần thành Yên Châu vô cùng náo nhiệt. Trong chín châu, ngoài hai vùng đất của Ma tộc và Quỷ tộc, thế lực từ bảy châu còn lại đều tề tựu về đây.
Thành chủ thần thành đã tổ chức một buổi đấu giá tại trung tâm, thu hút sự chú ý của các thế lực lớn. Đa số đều đến vì món đồ được rao bán cuối cùng.
Nhưng Lâu Tri Diệc thì khác, mục tiêu của y chỉ là nhân sâm ngàn năm đại bảo kia, những thứ khác đều không quan trọng.
Hệ thống nhịn không được nói: “Thật ra là vì ký chủ tối nay không đủ năng lực để bận tâm chuyện khác thì đúng hơn?”
Lâu Tri Diệc nghe vậy chỉ im lặng, trong lòng thở dài.
Y thật sự lo lắng về bốn tên tra công kia, hiện đang ở thần thành Yên Châu. Y chỉ sợ bọn chúng giở trò gây rối hoặc, tệ hơn, lại tìm cách tiếp cận Thẩm Bùi Nhiên.
Dưới ánh đèn rực rỡ, khi màn đêm buông xuống, khu vực gần tòa lâu tổ chức đấu giá đã tụ tập đông đảo tu sĩ, trong đó không ít người chỉ đến để xem náo nhiệt.
Ngay ngày đầu tiên đến Yên Châu, Lâu Tri Diệc đã đặt chỗ cho buổi đấu giá tối nay.
Trước khi xuất phát, Thẩm Bùi Nhiên đã chuẩn bị ngụy trang cho cả hai. Lần này, Lâu Tri Diệc cảm thấy thoải mái hơn hẳn, thầm nghĩ có lẽ là vì hôm qua mới lần đầu hóa trang nên mình chưa quen.
Tòa lầu đấu giá sừng sững nằm ngay trung tâm thần thành.
Khi hai người đến nơi, xung quanh đã tràn ngập tiếng bàn luận không ngớt. Lâu Tri Diệc suy nghĩ một chút, rồi cúi người, khẽ nói với Thẩm Bùi Nhiên: “Chúng ta cứ đứng đây quan sát một chút, tạm thời chưa cần vào.”
Hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai, khiến Thẩm lông mi Bùi Nhiên khẽ run, gật đầu đáp: “Được.”
Hai người vừa đứng yên được một lát đã thấy người quen xuất hiện trong đám đông.
Có người cất tiếng kinh ngạc: “Là thiếu chủ Yến gia, Yến Thiếu Lăng!”
Một người khác tiếp lời: “Nghe nói thiếu chủ Yến gia mấy năm nay chu du khắp nơi, tuổi trẻ tài cao, các thế lực lớn đều đã gửi thư mời, nhưng không biết hắn sẽ chọn gia nhập môn phái nào.”
“Tứ đại thế gia thiếu chủ, chẳng phải chỉ để mắt đến Kiếm Tông và Đạo Tông hay sao? Những nơi khác e là không đáng để họ cân nhắc.”
Người nọ nói, thoáng ngừng một chút, rồi tiếp tục: “Chờ xem, một năm nữa khi Kiếm Tông và Đạo Tông tuyển nhận đệ tử, Yến Thiếu Lăng hoặc sẽ vào Kiếm Tông, hoặc sẽ chọn Đạo Tông.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Yến Thiếu Lăng tỏa sáng với vẻ ngoài rạng rỡ, bộ trường bào xanh thẫm càng làm nổi bật dáng vẻ oai phong của hắn.
Đi bên cạnh hắn là một người quen khác của Lâu Tri Diệc – nhị trưởng lão của Yến gia.
Sự xuất hiện của hai người nhanh chóng gây xôn xao trong đám đông.
Tiếng bàn luận còn chưa dứt thì từ màn đêm cao rộng bỗng xuất hiện một luồng linh quang đỏ rực như lửa, kèm theo đó là giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Lão già, ta tuyệt đối không để yên chuyện này!”
“Ta nói rồi, cả đời ta ghét nhất là kiếm tu! Dù ta có cầm kiếm thì cũng đừng xếp chỗ của ta gần đám kiếm tu đó, nghe rõ chưa?”
Hệ thống lập tức nhắc nhở: “Ký chủ, tra công thứ hai đang tiến về phía chúng ta. Chính là Yêu Hoàng Phù Hi.”
Lâu Tri Diệc nghe vậy, liền ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ánh sáng đỏ rực trong màn đêm nhanh chóng tụ lại, hóa thành hình người và đáp xuống trước tòa lầu đấu giá. Yêu Hoàng Phù Hi xuất hiện với một bộ hồng y như hỏa, gương mặt tuấn mỹ không ai sánh kịp. Đôi mắt hồ ly đặc trưng với đuôi mắt hơi cong cùng ánh nhìn đỏ rực trong suốt như lưu ly khiến hắn nổi bật giữa đám đông.
Đám người bất giác lặng đi một thoáng, sau đó những tiếng bàn tán lại ồn ào vang lên:
“Là Yêu Hoàng Phù Hi!”
“Hắn cũng đến sao? Lần trước hắn suýt chút nữa đốt cả thần thành của châu bên cạnh rồi!”
Bên cạnh Yêu Hoàng Phù Hi, hai bóng người hiện ra. Một người mặc trường bào xanh đen, gương mặt ôn hòa chính là thành chủ của thần thành Yên Châu.
Còn người kia...
Hệ thống bất chợt lên tiếng, đầy kích động: “Ký chủ! Đang đi về phía chúng ta chính là tra công thứ ba!”
Lâu Tri Diệc cau mày:
“Người đeo mặt nạ đó? Là ai?”
Hệ thống nói: “Ngài không nhớ sao? Chính là người ngài từng kiếm chút tiền tiêu vặt đó!”
Lâu Tri Diệc trầm ngâm giây lát, rồi mới thầm nghĩ: “Là Hắc Chủ?”
Hệ thống: “Là Chi Chủ chợ đen ngầm!”
Lâu Tri Diệc không khỏi kinh ngạc. Thành chủ thần thành lại có thể mời được nhân vật tầm cỡ như vậy đến.
Xung quanh, tiếng bàn luận ngày càng rôm rả:
“Có khi nào Yêu Hoàng định đánh chết Chi Chủ không?”
“Không đâu, ta lại thấy như là mặt nạ của Chi Chủ đang chịu áp lực từ khí thế của Yêu Hoàng.”
Cả hai người này đều là những nhân vật kiệt xuất, liệu giữa họ có mâu thuẫn gì chăng? Hay chỉ đơn giản là bất hòa không thèm nể mặt nhau?
Lâu Tri Diệc chợt cảm thấy chột dạ.
Tại sao ai cũng nhận ra những người như Yêu Hoàng, Đạo Chủ, thậm chí cả Yến Thiếu Lăng? Còn y, đường đường là Kiếm Tôn, đi khắp nơi hơn mười ngày qua lại chẳng ai gọi y là "Kiếm Tôn".
Chẳng lẽ là vì Kiếm Tôn xưa nay ít xuất hiện nên người đời chỉ nhớ đến thanh Chiết Ảnh Kiếm mà quên mất chủ nhân của nó?
Hệ thống đột ngột hét lớn: “Ký chủ! Tra công thứ tư! Hắn dẫn người về phía chúng ta rồi!”
Lâu Tri Diệc bất lực giơ tay che tai.
Hệ thống đang tham gia đại hội giới thiệu nhân vật hay gì?.
Thẩm Bùi Nhiên thấy động tác của Lâu Tri Diệc, đôi môi mỏng hơi nhếch, nhẹ nhàng nghiêng người tới gần tai y, thấp giọng hỏi: “Lâu tiền bối, nơi này có phải ồn quá không?”
Lâu Tri Diệc lúc này không thể vận dụng linh lực nên nghe không rõ lắm lời Thẩm Bùi Nhiên vừa nói. Y theo bản năng cúi thấp xuống gần hơn, giải thích: “Ngươi vừa nói gì? Ta không nghe rõ.”
Thẩm Bùi Nhiên ngước lên, ánh mắt thoáng chạm vào sườn mặt gần trong gang tấc của Lâu Tri Diệc, đôi mắt khẽ chớp. Dưới đáy mắt lại lướt qua một tia nghi hoặc.
Dù cho nơi này có ồn thật, với tu vi của Lâu Tri Diệc, làm sao lại không nghe rõ được lời hắn nói?
Ngay sau đó, Thẩm Bùi Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâu Tri Diệc, kéo y tiến về phía trong đấu giá lâu.
Hai người bước vào trong, sự náo nhiệt ồn ào bên ngoài liền bị cánh cửa cách âm hoàn toàn chặn lại. Không còn nghe thấy những tiếng bàn tán rôm rả bên ngoài.
“Là Kiếm Tông!”
-------------DFY--------------