Trước mắt, người tên Lan Nhân này tuy không phải một trong những tra công chính trong nguyên tác, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Lâu Tri Diệc quan sát Lan Nhân, thấy hắn đang chăm chú nhìn Thẩm Bùi Nhiên không chớp mắt. Trong lòng âm thầm cảnh giác, liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi không phải nói muốn giới thiệu rượu sao?”
Rượu?
Lan Nhân bị tiếng thanh âm của Lâu Tri Diệc kéo trở lại từ dòng suy nghĩ. Nhìn vào ánh mắt điềm tĩnh của người đối diện, hắn đành phải giải thích, nói: “Khách quan, ta thực ra không quá am hiểu về rượu…”
Ánh mắt của Lan Nhân thu lại, dừng trên đôi tay thon dài, mạnh mẽ đang cầm ly rượu của Lâu Tri Diệc . Đôi tay thon dài, mạnh mẽ ấy, không chỉ cầm được chén rượu, mà còn có thể nắm kiếm, thậm chí… làm nhiều điều khác nữa.
Ánh mắt hắn lộ liễu, ý đồ gần như không che giấu.
Lan Nhân trong lòng khẽ run, lời nói bật ra khỏi miệng mà không kịp suy nghĩ: “Nhưng ta có thể hầu hạ bên cạnh ngài, vì ngài rót rượu.”
Lâu Tri Diệc buông chén rượu xuống, nhịn không được thầm nghĩ: “Ta giống một người không có tay chân đến vậy sao? Thẩm Bùi Nhiên rót rượu cho ta là vì hiếu kính trưởng bối. Còn tên Lan Nhân này… hắn định làm cái trò gì đây?”
Hệ thống nghe thấy suy nghĩ của Lâu Tri Diệc, nhất thời không biết nên tập trung vào cụm “hiếu kính trưởng bối” hay vào ý nghĩa sâu xa hơn.
Cuối cùng, nó chỉ thở dài, thẳng thắn nói:
“Ký chủ, Lan Nhân này muốn tán tỉnh ngài.”
Lâu Tri Diệc: “??!”
Nếu là dung mạo nguyên thân, có lẽ còn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ, y đã cải trang thành một người có dung mạo phổ thông, không nổi bật chút nào. Lan Nhân chẳng lẽ lại nhìn trúng phẩm chất bên trong của mình?
Chợt, Lâu Tri Diệc nhớ ra điều gì đó, thầm hỏi:
“Lan Nhân đã từng thấy dung mạo thật của ta chưa?”
“Không kiểm tra ra được.” Hệ thống trả lời.
Ngay lúc này, hành động buông ly rượu của Lâu Tri Diệc dường như đã tiếp thêm can đảm cho Lan Nhân. Hắn nhanh tay lấy ra một vò rượu, rót đầy một ly cho Lâu Tri Diệc.
“Khách quan…” Lan Nhân chậm rãi nói, giọng điệu đầy ý tứ mời gọi.
Ánh mắt hắn không dám liếc về phía Thẩm Bùi Nhiên, chỉ tập trung vào Lâu Tri Diệc.
Thẩm Bùi Nhiên chuyển ánh nhìn, quan sát Lâu Tri Diệc.
Nhờ lời nhắc nhở của hệ thống, Lâu Tri Diệc không nhận lấy ly rượu đó, chỉ nói:
“Được rồi, ngươi cứ tiếp tục đánh đàn đi.”
Hắn thầm nghĩ, gọi Lan Nhân vào đây đúng là một sai lầm.
Lan Nhân nghe vậy, ánh mắt trở nên trầm xuống, nhưng vẫn không cam lòng, cố tình nhìn thêm Lâu Tri Diệc một cái.
Lúc này, giọng nói bình tĩnh của Thẩm Bùi Nhiên vang lên:
“Thực ra, ta thấy ngươi đàn nghe không hay lắm.”
Lâu Tri Diệc lập tức bắt lấy cơ hội, nói tiếp:
“Nghe thấy chưa? Huynh đệ của ta nói không thích tiếng đàn của ngươi. Lui xuống đi.”
Huynh đệ?
Huynh đệ cái gì chứ? Rõ ràng là “huynh đệ trên giường” thì có!
Lan Nhân nghe vậy, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng âm thầm cắn răng, đành đáp lời, rồi lui xuống.
Khi trong phòng không còn Lan Nhân, Lâu Tri Diệc lập tức thả lỏng. Y nhìn ly rượu trên bàn, dùng đầu ngón tay đẩy nó ra xa, đến khi không còn nằm trong tầm tay, mới yên tâm.
Không chừng trong ly rượu này còn chứa thứ gì khác nữa.
Thẩm Bùi Nhiên nhìn thấy hành động của Lâu Tri Diệc, khẽ chớp mắt, rồi thấp giọng hỏi: “… Ngài còn muốn uống rượu không?”
Lâu Tri Diệc: “Không uống nữa.”
Thẩm Bùi Nhiên lại hỏi:
“Vậy ngài có định về không?”
Nghe vậy, Lâu Tri Diệc suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói: “Nơi này không có gì thú vị.”
Hơi sơ suất một chút thôi, liền dễ xảy ra những chuyện không phù hợp với trẻ em.
“Vậy chúng ta về thôi.” Thẩm Bùi Nhiên đáp lời.
Khi rời khỏi, Lâu Tri Diệc thấy Lan Nhân đứng ở lầu hai bên cầu thang, ánh mắt sâu kín nhìn mà nhìn y.
Khi bước ra khỏi Xuân Phong Lâu, ánh nhìn ấy mới hoàn toàn biến mất.
Trên con phố dài, người người vẫn tấp nập, náo nhiệt đến cực điểm.
Lâu Tri Diệc dẫn Thẩm Bùi Nhiên rời đi, rất nhanh đã quay về khách điếm.
Trước khi về phòng, Lâu Tri Diệc nhìn Thẩm Bùi Nhiên, mở miệng dặn dò: “Nếu đêm nay có chuyện gì, cứ gọi ta một tiếng, ta sẽ nghe thấy.”
Nói xong, Lâu Tri Diệc bước vào phòng, đang định khép cửa thì Thẩm Bùi Nhiên đột nhiên xuất hiện ngay trước cửa.
Thẩm Bùi Nhiên nhìn khuôn mặt đã dịch dung của Lâu Tri Diệc, bàn tay khẽ giơ lên, một tia linh lực lóe lên trong lòng bàn tay. Sau khi giải trừ pháp quyết, hắn nhẹ giọng giải thích: “Lâu tiền bối, vừa nãy ta quên giải trừ pháp thuật cho ngài.”
Dứt lời, ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên dừng lại trên Lâu Tri Diệc, đôi môi khẽ cong lên. Trong đôi mắt sáng ngời của hắn, ánh nến chập chờn phản chiếu, nhẹ giọng nói: "Lâu tiền bối, chúc ngài đêm nay mộng đẹp."
Khi bên cạnh vang lên tiếng đóng cửa, Lâu Tri Diệc mới sực tỉnh, thuận tay cũng khép cửa phòng mình, rồi đi tới trước bàn.
Ngồi xuống, Lâu Tri Diệc rót cho mình một cốc nước ấm, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhịn không được lẩm bẩm: “Hệ thống, ngươi có nghe thấy không?”
Hệ thống chậm rãi nói: “Nghe thấy.”
“Ta cũng nghe thấy. Vậy điều đó chứng minh điều gì?”
Nó không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng những sự việc xảy ra tối nay ở Xuân Phong Lâu đã chứng minh một điều.
Ký chủ của nó hoàn toàn không thích kiểu người như Lan Nhân – yêu diễm nhưng đầy tính toán, mà lại thích những người trông có vẻ đơn thuần, ngoan ngoãn, hiểu chuyện và chu đáo – cụ thể là Thẩm Bùi Nhiên.
Lâu Tri Diệc tự hỏi tự đáp: “Điều đó chứng minh rằng Thẩm Bùi Nhiên đã bắt đầu chấp nhận ta, thử tin tưởng ta.”
Hệ thống im lặng không phản bác, đổi đề tài, hỏi: “Ký chủ, ngài không thấy đau sao?”
Nhờ lời nhắc của hệ thống, Lâu Tri Diệc mới nhận ra, nói: “Đau chứ, đau muốn chết, đau đến mức không nói chuyện.”
Nói xong, Lâu Tri Diệc thu dọn qua loa, tắt đèn trên bàn rồi nằm xuống giường.
Càng gần đến đêm trăng tròn, thương thế trong linh mạch của Lâu Tri Diệc càng trỗi dậy dữ dội, khiến linh lực trong người bị áp chế hoàn toàn, đến mức không thể vận dụng dù chỉ một chút.
Ngày mai là buổi đấu giá, Lâu Tri Diệc dự định sẽ tranh mua nhân sâm ngàn năm đại bảo, sau đó hỏi xem Thẩm Bùi Nhiên có muốn món gì hay không rồi rời đi sớm, tránh xa cuộc tranh chấp.
Hạ quyết tâm, Lâu Tri Diệc nhắm mắt lại, buộc mình chìm vào giấc ngủ.
Chỉ cần ngủ rồi, mình sẽ không cảm nhận được cơn đau nữa.
Đêm khuya tĩnh lặng, trên gối của Lâu Tri Diệc có hai quả hạch đào khẽ lăn lóc. Một quả trong số đó không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.
Quả hạch đào lăn qua lại trên sàn, nhưng khi lăn đến gần cửa phòng, nó đột ngột dừng lại, như thể bị mất đi sức mạnh dẫn lối, lặng lẽ nằm yên ở đó, không tiến thêm một bước.
Trong hành lang dài của khách điếm, Lan Nhân ẩn nấp bên ngoài một căn phòng cạnh đó, ánh mắt hướng về phía cửa phòng của Lâu Tri Diệc.
Dù cách một cánh cửa, hắn vẫn như ngửi thấy hương thơm thanh lãnh, minh diễm lại cấm dục của vị tiên quân mỹ nhân. Là một mị ma, hắn yêu thích nhất chính là những kẻ như vậy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Lan Nhân thu lại suy nghĩ của mình, lặng lẽ tiến vào phòng của Thẩm Bùi Nhiên.
Lan Nhân khép cửa lại, rồi quay người, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Thẩm Bùi Nhiên ngồi trước bàn, ngón tay nhẹ đặt trên cây đèn đã tắt. Một tia linh lực từ đầu ngón tay tỏa ra, nhanh chóng thắp sáng ngọn đèn.
Ánh sáng từ ngọn đèn làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo và đẹp đẽ của hắn, dưới ánh nến chập chờn càng thêm phần bí ẩn.
“Ngươi đến muộn,” Thẩm Bùi Nhiên thấp giọng nói.
Lan Nhân bị áp lực từ huyết mạch bậc cao bao trùm, cố gắng giữ bình tĩnh, từng bước tiến đến, thấp giọng giải thích: “Ta vừa nhận được Linh Tấn, liền lập tức chạy đến đây…”
Trong lòng hắn vừa khϊếp sợ, vừa lo lắng.
Ở Mị Ma nhất tộc, Lan Nhân hiểu rõ uy lực từ áp chế huyết mạch. Mấy ngày trước, hắn cảm nhận được một mị ma có huyết mạch cao hơn mình xuất hiện ở thần thành Yên Châu. Sau bao nhiêu nỗ lực tìm kiếm, hắn vẫn không phát hiện được tung tích.
Cũng may trước đó vài ngày, hắn ngụy trang thành một lão nhân bày quán, tình cờ gặp được Thẩm Bùi Nhiên.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Bùi Nhiên, trái tim Lan Nhân thắt lại vì kinh ngạc. Ban đầu, hắn nghĩ rằng mị ma có huyết mạch vượt trội như vậy hẳn phải là một mị ma thuần chủng. Nhưng khi đó, Thẩm Bùi Nhiên lại mang trong mình huyết mạch Nhân tộc nhiều hơn mị ma. Điều này càng làm hắn sửng sốt.
Hắn phát hiện, so với mị ma đã thức tỉnh như hắn, huyết mạch của Thẩm Bùi Nhiên còn vượt trội hơn nhiều, nhưng người này lại chỉ là một tu sĩ nhỏ bé chưa thức tỉnh. Lan Nhân thậm chí đã giao thánh vật của mị ma nhất tộc cho Thẩm Bùi Nhiên, và quả nhiên, chỉ khi bên cạnh Thẩm Bùi Nhiên, thánh vật mới xuất hiện phản ứng.
Trong suốt hàng ngàn năm qua, Thẩm Bùi Nhiên là người duy nhất có thể khiến thánh vật phản ứng. Dù huyết mạch mị ma trong Thẩm Bùi Nhiên chưa thức tỉnh, nó đã đủ mạnh để làm thánh vật của tộc mị ma phát ra phản ứng.
Điều đó nói lên điều gì?
Điều đó chứng tỏ rằng, nếu một ngày nào đó Thẩm Bùi Nhiên hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch mị ma, đó sẽ là thời khắc đánh dấu sự quật khởi của mị ma nhất tộc!
Ánh mắt Lan Nhân cẩn thận hướng về miếng ngọc hình trăng khuyết đeo bên hông Thẩm Bùi Nhiên. Những hoa văn bên trong tỏa sắc đỏ rực rỡ, tựa như máu tươi bị phong ấn trong ngọc, mang theo vẻ đẹp yêu dị và huyền bí, hút hồn người nhìn.
Nhận thấy ánh mắt của Lan Nhân, Thẩm Bùi Nhiên chậm rãi nâng mắt, tháo miếng ngọc bên hông xuống và ném qua, bình tĩnh nói: “Ngươi muốn?”
Lan Nhân nhanh tay đón lấy miếng ngọc, hầu kết khẽ động, sau đó cung kính đặt trả lại vào tay Thẩm Bùi Nhiên.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ngài là tộc trưởng tương lai của chúng ta. Chỉ khi miếng ngọc này ở bên cạnh ngài, nó mới phát huy được toàn bộ tác dụng.”
Ngẫm nghĩ một chút, Lan Nhân mạo muội hỏi:
“Thiếu chủ... Ta có thể gọi ngài như vậy được không?”
Thẩm Bùi Nhiên không trả lời.
Lan Nhân liền đánh bạo, nói: “Thiếu chủ, hiện nay Ma giới đang hỗn loạn, Ma Tôn mất tích, các tộc tranh đấu không ngừng. Đây chính là cơ hội để chúng ta trở về, tung hoành thiên hạ!”
“Không đi.” Thẩm Bùi Nhiên nhàn nhạt nói.
Không đi?
Hay lắm, một câu “không đi”!
Lan Nhân cố nhịn, hít sâu một hơi, âm thầm nghiến răng, nói: “Được thôi, thiếu chủ, vậy chúng ta cứ chờ xem mấy lão già kia tranh đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng chúng ta quay về, đại sát tứ phương!”
Tiểu tổ tông này đã không muốn đi, hắn còn có thể làm gì khác? Chỉ đành thỏa hiệp.
Thẩm Bùi Nhiên nói:
“Ngày mai ở hội đấu giá, vạt phẩm cuối cùng là một chiếc chìa khóa. Ngươi phải nhớ lấy, nó có liên quan đến đại cục Cửu Châu.”
Lan Nhân:
“Không, là đại nghiệp lớn của thiếu chủ mới đúng.”
Cái vị thành chủ thần thành thần thần bí bí kia, hắn đã từng đến đó không ít lần, nhưng lão già ấy nhất quyết không tiết lộ gì về món đồ kia. Thì ra, đó là một chiếc chìa khóa.
Chuyện chìa khóa này liên quan đến thế cục Cửu Châu, hắn nhất định phải giành được.
Lan Nhân suy nghĩ, rồi hỏi:
“Kia, đêm mai thiếu chủ có định đích thân ra tay không?”
Thẩm Bùi Nhiên nhìn Lan Nhân, nói:
“Ta chỉ là một tu sĩ kỳ Trúc Cơ nhỏ bé, ngươi nghĩ ai sẽ ra tay?”
“Ta, ta sẽ ra tay! Tất nhiên là ta ra tay!” Lan Nhân vội vàng nói, “Sao có thể để thiếu chủ phải động thủ được, đúng không?”
Xong xuôi chính sự, Lan Nhân cuối cùng cũng an tâm. Nhưng rồi tâm trí hắn lại bay đến gian phòng cách vách. Vị tiên quân kia thơm quá.
Suy nghĩ vẩn vơ, hắn bỗng ngập ngừng hỏi:
“Thiếu… thiếu chủ, ta có thể hỏi một chuyện không?”
Thẩm Bùi Nhiên nhìn hắn, ra hiệu.
“Vị tiên quân cách vách… là người ngài cấm luyến sao?”
Nếu không phải, chẳng lẽ hắn còn có cơ hội? Còn nữa, rõ ràng hắn không cảm nhận được hơi thở của Thẩm Bùi Nhiên trên người tiên quân kia.
Cấm luyến. Ý nghĩa là tư hữu, chiếm hữu, không muốn bất kỳ ai đυ.ng vào.
Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên thoáng qua tia lạnh lẽo.
Thẩm Bùi Nhiên: “Ngươi không cần đôi mắt nữa phải không?”
Lan Nhân vội vàng đưa tay che mắt mình lại.
Thẩm Bùi Nhiên sao lại biết điều hắn quý trọng nhất chính là đôi mắt này chứ?
Sau một lúc lâu, Lan Nhân mới hé ngón tay, để lộ một chút tầm nhìn. Liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Bùi Nhiên vang lên:
“Hắn là sư tôn của ta.”
Trong lòng Lan Nhân bỗng run rẩy. Khoảnh khắc ấy, hàng loạt câu chuyện trong thoại bản vụt qua đầu hắn như pháo hoa nở rộ, rực rỡ và khiến hắn lâng lâng.
Ôi trời ơi!
Một vị sư tôn mỹ mạo diễm lệ, có đồ đệ mang trong mình huyết mạch mị ma tuyệt thế. Mối quan hệ ấy vướng vào cấm kỵ thế tục, bị cả hai giới tiên và ma không dung nạp.
Quả nhiên, vẫn là thiếu chủ mới nhậm chức nhà hắn biết cách chơi nhất.