“Kiếm Tông, vốn ở tận Thanh Châu xa xôi, vậy mà cũng có người đến tham gia.”
“Đã có Kiếm Tông, liệu Đạo Tông có thể vắng mặt hay không?”
Trong đám đông, có người không kìm được suy đoán khi nào thì người của Đạo Tông sẽ xuất hiện.
Chẳng mấy chốc, từ phía ngoài đám người, một luồng sáng rực rỡ lướt qua.
Đoàn người Kiếm Tông xuất hiện, uy nghiêm bức người, đồng loạt khoác lên bộ phục màu đỏ trắng đặc trưng của tông môn. Bên hông mỗi người đều đeo lệnh bài bằng ngọc để phân biệt thân phận. Chỉ cần nhìn chất liệu và hoa văn trên ngọc, mọi người liền có thể phân biệt được đó là đệ tử thân truyền, nội môn hay ngoại môn.
Từ xa nhìn lại, bất kỳ ai cũng nhận ra đệ tử Kiếm Tông lần này đều có tu vi đạt từ kỳ Nguyên Anh trở lên. Ngay cả đệ tử ngoại môn cấp thấp nhất cũng đã đạt cảnh giới Nguyên Anh.
Người dẫn đầu đoàn, tu vi đã đạt tới đỉnh Hóa Thần, khí thế áp đảo hoàn toàn những người khác.
“Nghe nói tu vi của Kinh gia thiếu chủ đã đạt đỉnh Hóa Thần. Đúng là không hổ danh Đại sư huynh Kiếm Tông, cũng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ.”
Trong các đại tông môn, bất kỳ đệ tử nào đạt đến Hóa Thần cảnh đều có thể được xếp vào hàng ngũ trưởng lão. Còn Kinh gia thiếu chủ, Kinh Uyên, chỉ cách một bước nữa thôi là có thể xuất sư và được độc lập phong tước.
Trong đám đông, có người không nhịn được thán phục:
“Nếu ta nhớ không nhầm, Kinh Uyên hình như chưa tới trăm tuổi?”
“Chưa tới trăm tuổi đã đạt đỉnh Hóa Thần, quả nhiên không hổ là đệ tử thân truyền của Tông chủ Kiếm Tông, lại còn là thiếu chủ của một trong Tứ Đại Thế Gia – Kinh gia.”
Kinh Uyên nhìn lướt qua đám đông, ánh mắt dừng lại trong thoáng chốc, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
Sư đệ bên cạnh nhận thấy, khẽ hỏi: “Kinh sư huynh, có chuyện gì sao?”
Kinh Uyên mơ hồ cảm thấy bóng dáng vừa rồi rất giống Thẩm Ý. Nhưng lập tức bác bỏ ý nghĩ đó.
“Chắc là ta nhìn nhầm rồi, làm sao Thẩm Ý lại có thể ở Yến Châu được chứ?”
Thu hồi ánh mắt, hắn khẽ lắc đầu: “Không có gì, chúng ta vào thôi.”
Bên kia, Thẩm Bùi Nhiên đã kéo Lâu Tri Diệc vào bên trong đấu giá lâu.
Khi tới một nơi vắng vẻ hơn, hắn khẽ nói: “Ta thấy hình như Lâu tiền bối cảm thấy bên ngoài quá ồn ào nên tự tiện đưa ngài vào đây.”
Lâu Tri Diệc nghe vậy, nói: “Không sao cả, bên ngoài quả thực rất ồn.”
Có điều, Lâu Tri Diệc lại không nhìn rõ diện mạo của tra công thứ tư trong số những kẻ cần đề phòng.
Suy nghĩ một lúc, y dặn dò: “Hệ thống, nếu ta gặp tra công thứ tư, nhớ báo cho ta ngay.”
Hệ thống nói: “Được rồi.”
Chẳng mấy chốc, một người hầu bước lên dò hỏi, sau đó dẫn hai người đến một gian phòng trên tầng hai.
Bên trong gian phòng, ánh sáng nhẹ lan tỏa, một tấm bình phong thủy mặc sơn thủy khéo léo ngăn cách bên trong với bên ngoài. Khi cánh cửa mở ra, không gian rộng rãi, thoáng đãng hiện ra trước mắt.
Từ vị trí này, có thể nhìn bao quát toàn bộ đại sảnh của nhà đấu giá, nơi đặt sân khấu trung tâm. Trước cửa sổ, màn trúc buông hờ, vừa che chắn vừa không làm mất tầm nhìn. Bên trong gian phòng được bài trí với bàn ghế cùng bộ dụng cụ pha trà đầy đủ.
Người hầu thắp hương trầm, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, nói:
“Thưa hai vị, trong phòng đã chuẩn bị sẵn danh sách các vật phẩm đấu giá tối nay. Khi cần ra giá, chỉ cần rung chuông là được.”
Sau khi nói xong, người hầu cung kính cúi người, rời khỏi phòng.
Lâu Tri Diệc tiến đến bên cửa sổ, khẽ vén màn trúc nhìn xuống đại sảnh. Tầm mắt quét qua một vòng, y thầm nghĩ, đợi khi buổi đấu giá bắt đầu, bất kể đại sảnh hay tầng hai, tất cả đều sẽ chật kín người.
Còn tầng ba...
Ánh mắt Lâu Tri Diệc dừng lại trên dãy ghế lô đối diện ở tầng ba.
Nơi đó thường dành riêng cho những nhân vật có danh tiếng và địa vị trên đại lục Cửu Châu.
Phía sau, giọng nói của Thẩm Bùi Nhiên vang lên:
“Lâu tiền bối, hôm nay ngài đến đây là để đấu giá vật phẩm nào?”
Lâu Tri Diệc ngoảnh lại, thấy Thẩm Bùi Nhiên đang cầm lấy một tấm thẻ gỗ trên bàn. Y liền trả lời:
“Là nhân sâm ngàn năm đại bảo. Ta nghe nói tối nay có đấu giá vật này.”
Nghe vậy, Thẩm Bùi Nhiên khẽ hạ mắt, nhìn lướt qua danh sách trên tấm thẻ gỗ, cuối cùng dừng lại ở một mục đấu giá xuất hiện gần cuối nửa đầu buổi.
Ánh mắt hắn khẽ run, nhẹ giọng hỏi: “Lâu tiền bối muốn... là linh vật nhân sâm kỳ ảo”
Lâu Tri Diệc thoáng ngẩn người. Không phải là nhân sâm ngàn năm đại bảo sao?
Lâu Tri Diệc bước tới, nhận lấy tấm thẻ gỗ từ tay Thẩm Bùi Nhiên, ánh mắt lia qua danh sách một lượt. Trên danh sách các món đấu giá tối nay, chỉ có một loại nhân sâm — linh vật nhân sâm kỳ ảo.
“Hệ thống, chuyện này là thế nào?” Lâu Tri Diệc thầm hỏi.
Sau một hồi im lặng, hệ thống rốt cuộc cũng lên tiếng:
“Có lẽ... nó là biệt danh của nhân sâm ngàn năm đại bảo?”
Dĩ nhiên, hệ thống cũng không dám chắc chắn. Ai bảo ký chủ suốt ngày cứ nhắc mãi “nhân sâm ngàn năm đại bảo”, “nhân sâm vạn năm đại bảo”. Ngay cả nó cũng bị lây suy nghĩ này!
Đối diện lời giải thích từ hệ thống, Lâu Tri Diệc đáp lại bằng một tiếng cười lạnh: “Ha hả.”
Nhưng ngoài mặt, Lâu Tri Diệc vẫn thản nhiên nói: “Đúng vậy, ta chính là muốn linh vật nhân sâm kỳ ảo.
này.”
Nói xong, Lâu Tri Diệc ung dung ngồi xuống bàn, cầm lấy một tách linh trà, chậm rãi nhấp một ngụm.
Thẩm Bùi Nhiên khẽ cúi đầu, ánh mắt dừng trên ba chữ “linh vật nhân sâm kỳ ảo” khắc trên tấm thẻ gỗ, trầm mặc hồi lâu.
Cứ như vậy, nhiều thắc mắc trong lòng Thẩm Bùi Nhiên đã có lời giải.
Tại sao Lâu Tri Diệc rõ ràng có tu vi cao thâm, nhưng nhiều lần hắn không cảm nhận được linh lực của đối phương? Thậm chí có lúc, hơi thở quanh Lâu Tri Diệc lại giống như một người thường không hề có tu vi.
Sau một hồi im lặng, Thẩm Bùi Nhiên nói:
“Ta từng đọc trong thư phòng của phụ thân một cuốn Kỳ Văn Dị Chí, trong đó có nhắc đến linh vật nhân sâm kỳ ảo. Lâu tiền bối muốn vật này… là để tự mình sử dụng sao?”
Lâu Tri Diệc gật đầu, nói: “Đúng vậy. Nghe nói nó có thể giúp áp chế thương tổn ở linh mạch.”
Thẩm Bùi Nhiên chậm rãi ngồi xuống, bên cạnh của Lâu Tri Diệc. Sau một hồi suy tư, lại hỏi :
“Tiền bối, linh mạch của ngài có phải… gặp vấn đề gì không?”
Lâu Tri Diệc cầm tách trà, nhấp thêm một ngụm rồi đáp:
“Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là thương thế cũ đôi khi tái phát trong một khoảng thời gian nhất định.”
Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên khẽ động, mang theo vẻ sâu xa không dễ phát hiện. Sau một hồi trầm mặc, hắn hỏi:
“Thương tổn ở linh mạch của ngài… là do đâu mà có? Nếu không tiện nói thì cũng không sao.”
Lâu Tri Diệc khẽ xoay tách trà trong tay, rồi đặt xuống bàn, nói:
“Cũng không có gì bí mật cả. Khoảng vài tháng trước, ta giao đấu với một người đồng đạo. Khi kết thúc, vì không kịp thu tay mà khiến cả hai đều bị thương. Vết thương ở linh mạch của ta cũng là từ đó mà ra.”
Lâu Tri Diệc nói đúng sự thật, không thêm bớt.
Thẩm Bùi Nhiên khẽ ngập ngừng, sau đó chần chừ nói:
“Tiền bối không phải… Kiếm đạo của ngài vốn được xưng là đệ nhất đương thời, vậy đối thủ đó là ai mà có thể khiến ngài bị thương như vậy?”
Ý nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển. Nếu quả thật là như thế thì sự kiện Thẩm gia bị diệt ở kiếp trước trùng hợp lại rơi đúng vào giai đoạn thương thế của Lâu Tri Diệc tái phát.
Ở kiếp trước, vào khoảng thời gian đó, Lâu Tri Diệc đang bế quan. Sau này khi Thẩm Bùi Nhiên bái nhập Kiếm Tông, hắn cũng nhận ra rằng vị sư tôn này thường xuyên đóng cửa tu luyện. Nhưng ở kiếp này, Lâu Tri Diệc lại xuất hiện bên cạnh hắn sớm hơn rất nhiều.
Lâu Tri Diệc thoáng suy nghĩ, cảm thấy cho dù mình nói ra sự thật, Thẩm Bùi Nhiên cũng không thể liên hệ mọi chuyện đến bản thân mình được.
Lâu Tri Diệc hơi cúi người, vẻ mặt thoáng chút thần bí, nói:
“Thực ra… ta giao đấu với Ma Tôn. Ngươi biết Ma Tôn chứ? Chính là vị Ma Tôn của Ma giới.”
Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên vẫn bình tĩnh, giọng điệu không chút gợn sóng:
“Ma Tôn Huyền Diệp.”
“Đúng rồi.” Lâu Tri Diệc gật đầu, nói.
“Vậy vì sao tiền bối lại phải giao đấu với Ma Tôn?” Thẩm Bùi Nhiên truy hỏi.
Lâu Tri Diệc nghe câu hỏi này, tay vô thức xoay nhẹ tách trà trong tay. Y ngẩng đầu nhìn Thẩm Bùi Nhiên, sau đó bình tĩnh trả lời:
“Kiếm tu chúng ta mà, đánh nhau thì cần gì lý do? Thấy vừa mắt một đối thủ thì cứ thế mà giao đấu thôi.”
Thẩm Bùi Nhiên cụp mắt, lặng lẽ nhìn động tác xoay tách trà của Lâu Tri Diệc và ánh mắt hắn khi nói chuyện.
Kẻ lừa đảo.
Thẩm Bùi Nhiên thầm nghĩ.
Có lẽ ngay cả chính Lâu Tri Diệc cũng không nhận ra, mỗi khi y định bịa ra một lý do, tay sẽ theo thói quen nghịch thứ gì đó trong tầm với và ánh mắt lại không tự chủ mà hướng về người đối diện.
Để tăng thêm tính thuyết phục, Lâu Tri Diệc nói thêm: “Ngươi có thấy Yêu Hoàng đứng trước cửa bán đấu giá vừa rồi không? Ta còn từng giao đấu với hắn một trận đấy.”
Lâu Tri Diệc thoáng dừng lại, rồi nói thêm: “Kiếm tu giao đấu là chuyện rất đỗi bình thường. Sau này, ngươi cũng nên tập quen dần đi.”
Đối đầu đánh bại Ma Tôn, đánh gục Yêu Hoàng, thậm chí từng đánh bại Đạo Chủ.
Rất tốt. Tất cả những nhân vật này đều là người mà kiếp trước hắn từng “xử lý” qua.
Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên hơi trầm xuống.
Sư tôn của hắn… dường như che giấu rất nhiều bí mật.
-------------DFY--------------