“Vì vậy… phải che chở ngươi lớn lên thật tốt.”
Thẩm Bùi Nhiên khẽ hạ mắt, ánh mắt dừng lại trên người Lâu Tri Diệc đã ngủ say, rất lâu vẫn không nói gì.
Gió đêm nhẹ lướt qua, thổi gợn mặt hồ, ánh nước dập dềnh lấp lánh như những mảnh bạc lăn tăn.
Du thuyền chầm chậm tiến đến trung tâm hồ, từ xa, tiếng ồn náo nhiệt mơ hồ vọng qua làn hơi nước mờ ảo.
Thẩm Bùi Nhiên đưa tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp sát bên tai Lâu Tri Diệc. Một tia linh lực từ tay hắn tỏa ra, tạo nên một lớp cách âm mỏng, ngăn mọi thanh âm náo động từ bên ngoài làm phiền giấc ngủ của người kia.
Thi triển xong pháp quyết, hắn lại không vội rút tay về.
Trong lúc ấy, vạt áo mỏng của hắn rủ xuống, chạm vào lớp áo trắng như tuyết của Lâu Tri Diệc. Hai sắc màu đối lập nhau rõ ràng, thế nhưng tại khoảnh khắc này, lại dường như hòa quyện không thể phân tách.
Thẩm Bùi Nhiên chăm chú nhìn người trước mặt, đôi mắt phẳng lặng như hồ nước mùa thu.
Một lúc lâu sau, hắn thấp giọng nói: “Sư tôn, chúc ngươi tối nay mộng đẹp.”
Chiếc du thuyền lững lờ giữa hồ một hồi lâu, những chiếc hoa đăng trôi theo gợn sóng, nhẹ nhàng chạm vào thân thuyền, rồi bị dòng nước đẩy dạt về nơi xa.
Khi du thuyền cập bến, Thẩm Bùi Nhiên bế Lâu Tri Diệc trên tay, từng bước rời khỏi, trở về khách điếm.
Hắn đặt người xuống giường, chỉnh lại chăn gối cho ngay ngắn, rồi lặng lẽ khép cửa rời đi.
Lúc này, khu chợ đen đã bước vào thời điểm náo nhiệt nhất.
Khi Thẩm Bùi Nhiên bước đến đấu trường, trời đã khuya, thế nhưng giữa sân vẫn đông đúc tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Một người hầu từ xa nhìn thấy bóng dáng hắn trong bộ y phục đỏ rực, ánh mắt thoáng lướt qua bên hông hắn, rồi cung kính nói: “Tiền bối, chủ nhân của chúng tôi đã chờ ở lầu tám từ lâu.”
Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên hạ xuống, lướt qua bộ hồng y mình đang mặc. Dù là kiếp trước hay hiện tại, hắn chưa từng khoác lên người màu sắc rực rỡ và khoa trương như thế này.
Nhớ lại những ngày gần đây, hắn im lặng một lúc, sau đó cất tiếng: “Không cần gọi ta là tiền bối.”
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn còn đôi chút mâu thuẫn. Hắn khó mà tưởng tượng được, hơn hai mươi ngày trước, Lâu Tri Diệc làm thế nào có thể ngụy trang thành một con người hoàn toàn khác, lẩn khuất giữa đấu trường hỗn loạn này mà không hề bị nghi ngờ.
Người hầu nghe vậy, cũng không nhiều lời, chỉ cung kính đáp:
“Vâng, đạo hữu. Xin mời ngài đi lối này.”
.....
Lâu Tri Diệc chìm vào một giấc mơ đẹp.
Trong giấc mơ, cảm giác thật dễ chịu, thoải mái đến mức y không muốn tỉnh dậy.
Nhưng đúng lúc y đang tận hưởng, giọng nói của hệ thống bất ngờ vang lên, phá nát khung cảnh trong mơ:
“Ký chủ! Ký chủ! Không hay rồi!”
Lâu Tri Diệc giật mình, lập tức ngồi bật dậy trên giường, ý thức ngay lập tức trở nên tỉnh táo.
“Lâu tiền bối?”
Giọng nói hơi ngập ngừng của Thẩm Bùi Nhiên vang lên trong phòng. Lâu Tri Diệc điều chỉnh hơi thở, xoay người nhìn về phía âm thanh.
Thẩm Bùi Nhiên đang ngồi trước bàn.
Ánh sáng mặt trời lách qua khung cửa sổ, phủ lên thân ảnh thiếu niên, khiến vẻ ngoài thanh lãnh của hắn càng thêm nổi bật, xen lẫn chút trẻ trung đầy sức sống.
Lâu Tri Diệc sững sờ trong giây lát. Khi ánh mắt y rơi lên người Thẩm Bùi Nhiên, mới nhận ra hôm nay thiếu niên đã thay một bộ bạch y mới.
Trong ánh sáng dìu dịu, bộ bạch y hiện lên những hoa văn chìm tinh xảo, ánh lên sắc vàng kim nhàn nhạt. Chiếc đai lưng cùng tông màu làm nổi bật dáng người cao gầy của thiếu niên.
Bỗng nhiên, Lâu Tri Diệc nhận ra, Thẩm Bùi Nhiên hình như đã cao hơn trước một chút.
Thẩm Bùi Nhiên đứng dậy, cầm một chén canh từ trên bàn đi đến, đặt trước mặt Lâu Tri Diệc:
“Lâu tiền bối, đây là canh giải rượu. Đêm qua ngài uống say, lại ngủ cả đêm, chưa hóa giải được rượu, sáng nay tỉnh dậy chắc chắn sẽ đau đầu.”
Khi Thẩm Bùi Nhiên tiến lại gần, một mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua.
Lâu Tri Diệc nhận ra đó là hương bạc hà tươi mát, rất dễ chịu, giống như hương y từng biết ở kiếp trước. Nhưng điều kỳ lạ là, mùi hương này chỉ xuất hiện mỗi khi Thẩm Bùi Nhiên mặc bạch y.
Chẳng lẽ, mặc bạch y là cách để kích hoạt thứ hương này?
Trong đầu Lâu Tri Diệc thoáng hiện những ý nghĩ kỳ lạ, nhưng rất nhanh y gạt bỏ. Lâu Tri Diệc đưa tay nhận lấy chén canh, uống cạn một hơi, sau đó hỏi: “Đêm qua ta uống say, là ngươi đưa ta về?”
Thẩm Bùi Nhiên nhận lại chiếc chén không, nói: "Đúng."
Hắn xoay người, đặt chén lên bàn.
Lâu Tri Diệc bước xuống giường, niệm một câu chú để làm sạch bản thân, sau đó chỉnh lại quần áo, giọng nói đầy nghiêm túc: “Thật ngại cho ngươi.”
Dù Lâu Tri Diệc không quá nặng, nhưng cũng là thân hình của một người trưởng thành. Với dáng người mảnh khảnh của Thẩm Bùi Nhiên, việc đưa y về tối qua chắc chắn không hề dễ dàng.
Suy nghĩ một lát, Lâu Tri Diệc bước tới gần Thẩm Bùi Nhiên, nói: “Nếu sau này còn xảy ra tình huống tương tự, ta có thể ngủ lại trên thuyền hoặc ở nơi uống rượu. Như vậy ngươi sẽ đỡ vất vả hơn.”
Thẩm Bùi Nhiên nghe vậy, đặt chiếc chén không lên bàn, ngước mắt nhìn thẳng vào Lâu Tri Diệc, nói: “Lâu tiền bối, ta không thấy vất vả. Đây là việc ta nên làm.”
Nên làm? Không có gì là nên hay không nên cả.
Lâu Tri Diệc im lặng, trong lòng nghĩ thầm.
Đột nhiên, y nhớ đến hệ thống đã đánh thức mình vào sáng sớm, liền hỏi trong lòng: “Xảy ra chuyện gì vậy, Thống Tử? Ngươi hô lên rồi lại im bặt không nói thêm lời nào.”
Một lúc sau, hệ thống mới trả lời: “Ta đang kiểm tra số lượng tra công trong khu vực.”
Nghe vậy, Lâu Tri Diệc lập tức cảnh giác, chần chừ hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Hệ thống đáp: “Tức là tối qua, khi ngài uống say, thần thành Yên Châu đã xuất hiện mấy tên tra công.”
“!”
Trong lòng Lâu Tri Diệc lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Một lúc sau, hệ thống hoàn tất kiểm tra, trả lời: “Bốn người!”
“Làm sao đột nhiên lại có đến bốn người?” Lâu Tri Diệc không nhịn được hỏi.
Hay thật, đúng lúc y uống say, đám tra công này lại cả đêm lên đường, trực tiếp đến thần thành Yên Châu.
“Hiện tại, thân phận tra công duy nhất có thể xác nhận chỉ là một người.”
Lâu Tri Diệc trầm ngâm, rồi phỏng đoán: “Yêu Hoàng Phù Hi.”
“Đúng vậy.” Hệ thống đáp.
Còn ai khác nữa?
Lâu Tri Diệc suy nghĩ thêm một lát, liền đưa một người khác có khả năng cao vào danh sách nghi ngờ — Yến Thiếu Lăng, thiếu chủ nhà Yến. Trong các tra công, hắn là kẻ ngốc nhất, dễ đối phó nhất.
Hiện tại, khi thế lực khắp nơi đều tập trung tại thần thành Yên Châu, là một trong năm thế gia lớn, Yến gia không thể nào không phái người đến đây.
“Hôm nay, lúc đến Xuân Phong Lâu, chúng ta phải chú ý một chút. Tốt nhất là cải trang ngay trong ngày.” Lâu Tri Diệc âm thầm quyết định.
Nghĩ đến đây, y quay sang nói với Thẩm Bùi Nhiên: “Nhân tiện để luyện tập họa cốt dịch dung thuật, hôm nay khi đi Xuân Phong Lâu, ngươi hãy thử cải trang trước, được chứ?”
Thẩm Bùi Nhiên nghe vậy liền gật đầt: “Được.”
Hắn không nói thêm lời nào.
“Ký chủ…”
Hệ thống muốn nói lại thôi suốt một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Ký chủ, ngài có biết tại sao Xuân Phong Lâu chỉ mở cửa vào buổi tối không?”
Lâu Tri Diệc vẫn chưa hiểu ra điều gì, hỏi trong lòng:
“Tại sao?”
Hệ thống khẽ ho một tiếng, sau đó bắt đầu giải thích:
“Yên Châu tam tuyệt, ngoài Vạn Bảo các là nơi sang trọng nổi bật nhất, hai nơi còn lại đều là chốn tìm vui tiêu khiển.”
“Hồ đình, nơi ngài đến tối qua, chính là một trong số đó. Ngài có nhận ra không, tối qua thuê thuyền trên hồ, phần lớn đều là từng đôi một. Thậm chí người chèo thuyền cũng không bước lên thuyền.”
Lâu Tri Diệc rơi vào trầm mặc.
Y không hiểu, thật sự không hiểu.
“Hơn nữa, Xuân Phong Lâu còn được mệnh danh là hầm vàng chôn bạc của thần thành Yên Châu. Đây cũng là một nơi để tìm kiếm thú vui, bên trong có rượu ngon, thức ăn thượng hạng, mỹ thực phong phú và cả âm nhạc. Nghe có phải rất tuyệt không?”
“Đúng là rất tuyệt.” Lâu Tri Diệc thầm nghĩ.
Đây chẳng phải là một tửu lâu sao?
“Hơn nữa, ở Xuân Phong Lâu còn có mỹ nhân.” Hệ thống chậm rãi nói thêm, “Mỹ nhân của Xuân Phong Lâu chính là lý do khiến nơi này được đưa vào Yến Châu tam tuyệt.”
Lâu Tri Diệc lại chìm vào im lặng.
Y không hiểu, thật sự không hiểu.
Trong lúc Lâu Tri Diệc còn đang phân vân, định nói với Thẩm Bùi Nhiên rằng nếu không thì đừng đi Xuân Phong Lâu nữa. Ngươi còn nhỏ, không nên để phồn hoa thế gian làm nhiễu loạn tầm mắt…
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa của Thẩm Bùi Nhiên.
“Lâu tiền bối, ta đã chuẩn bị xong. Ta có thể vào không?”