Lâu Tri Diệc cân nhắc một lát, nắm bắt được từ khóa mà hệ thống nhắc đến: áp chế.
“Đại bảo sâm ngàn năm chỉ có thể áp chế thương thế trong linh mạch của ta, nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn, đúng không?” Lâu Tri Diệc hỏi.
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Lâu Tri Diệc im lặng, mơ hồ cảm nhận được căn bệnh cũ của mình sắp tái phát. Gần đến đêm trăng tròn, khả năng sử dụng linh lực của y sẽ ngày càng suy giảm. Đêm mai và ngày kia , y sẽ không thể tiếp tục tham gia đấu võ đài.
Nghĩ đến đây, Lâu Tri Diệc nhìn sang tiểu huynh đệ bên cạnh. Nghĩ hắn là người làm công, cuộc sống chắc hẳn cũng không dễ dàng, liền nói: “Đêm nay, ta muốn đấu nốt hai trận còn lại.”
Thẩm Bùi Nhiên ngước mắt, nhìn về phía Lâu Tri Diệc, không chần chừ mà gật đầu đáp:
“Được, để ta sắp xếp.”
Đánh một trận lôi đài ở lầu bảy rồi lại sang lầu một, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Ngay cả Lâu Tri Diệc, khi đánh ba trận liên tiếp trong một đêm, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đến trận cuối cùng, Lâu Tri Diệc cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể đang dần cạn kiệt. Chính vì vậy, y quyết định ra tay càng tàn nhẫn, càng dứt khoát.
Thẩm Bùi Nhiên đứng dưới lôi đài, ánh mắt dõi theo cánh tay cầm kiếm của Lâu Tri Diệc, đôi mắt hắn tối lại.
Hắn đã nhận ra, trong trận đấu cuối cùng này, Lâu Tri Diệc đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lực bất tòng tâm.
Nếu là một tôn giả Đại Thừa từ Cửu Châu đến đây, hẳn sẽ nhận ra sơ hở trong trận chiến của Lâu Tri Diệc. Nhưng do ảnh châu đã bị phá hủy, ngay cả người đứng sau màn, kẻ điều khiển ngầm, cũng không thể nhận ra điều này.
Khi người hầu tuyên bố Lâu Tri Diệc thắng trận cuối, y nhẹ nhàng đặt kiếm xuống võ đài và bước xuống.
Tay y buông thõng, để tay áo che đi sự run rẩy của đầu ngón tay. Người ngoài đương nhiên không thể phát hiện ra điều này.
Thẩm Bùi Nhiên tiến lên, đưa lệnh bài lên lầu tám cho Lâu Tri Diệc, nói: "Đạo hữu, đây là lệnh bài lên lầu tám."
Lâu Tri Diệc nhìn lệnh bài, ngón tay khẽ động.
Y đưa tay đẩy tấm lệnh bài trở lại, đồng thời nhét một phong thư vào tay Thẩm Bùi Nhiên, nói: “Đêm mai giao lại lệnh bài này cho ta, cùng với hồi đáp của bức thư này.”
“Được.”
Thẩm Bùi Nhiên nhận lấy bức thư, ánh mắt hơi rũ xuống, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt phong thư.
Lâu Tri Diệc khoanh tay rời đi. Trước khi bước ra khỏi, y còn tranh thủ ghé sang phòng bên cạnh để hạ một chú điểm, đặt cược linh thạch. Sau đó, y tính toán kiếm được một khoản lớn, dự định trong hai ngày tới sẽ mang linh thạch đi chơi đùa, cất hết vào không gian trữ vật của mình.
Thẩm Bùi Nhiên đứng trước cổng lớn của cao lầu, dõi theo bóng dáng Lâu Tri Diệc rời đi.
Lâu Tri Diệc quay lưng về phía hắn, khẽ vẫy tay chào tạm biệt.
Bộ hồng y của Lâu Tri Diệc hòa lẫn vào dòng người, dần dần biến mất. Khi tia sáng đỏ cuối cùng hoàn toàn khuất khỏi đáy mắt sâu thẳm của Thẩm Bùi Nhiên, hắn mới thu ánh nhìn lại.
Chợt, Thẩm Bùi Nhiên quay người, bước ra khỏi cao lầu và trở lại khách điếm trước một bước.
Trong phòng, ánh trăng nhè nhẹ xuyên qua, để lại chút ánh sáng mờ ảo.
Thẩm Bùi Nhiên cầm trong tay phong thư Lâu Tri Diệc vừa đưa, lặng lẽ ngồi một hồi lâu, rồi chậm rãi mở ra.
Quả nhiên, đúng như hắn đã đoán, nội dung bên trong chỉ vỏn vẹn một câu.
"Dám dùng châu lưu ảnh để nhìn trộm bản tôn? Bản tôn không chơi với các ngươi, cút đi."
Dòng chữ xiêu vẹo trên lá thư như nét viết của một đứa trẻ mới tập cầm bút, từng nét vụng về, không hề đẹp mắt, chỉ đủ để miễn cưỡng đọc ra nội dung.
Thẩm Bùi Nhiên từng thấy chữ viết của Lâu Tri Diệc, vốn không phải như thế này.
Yêu tộc, đương nhiên chỉ biết dùng văn tự của Yêu tộc, hoàn toàn không rành văn tự của Nhân tộc. Ngay cả Yêu Hoàng Phù Hi, khi viết chữ của Nhân tộc, trông cũng chẳng khác gì một đứa trẻ tập viết.
Không hiểu vì sao, khi nhìn những dòng chữ này, trong đầu Thẩm Bùi Nhiên bỗng hiện lên một hình ảnh.
Dưới ánh nến chập chờn, sư tôn của hắn tay cầm bút, giữa đôi mày hơi chau lại, cố gắng suy nghĩ cách bắt chước kiểu chữ ấy.
Thẩm Bùi Nhiên cúi mắt xuống, khóe môi bất giác nhếch lên.
Nhưng chỉ ngay giây sau, khi ý thức được điều gì, nụ cười nơi khóe môi hắn lập tức tan biến. Hắn cố gắng mím môi lại, xóa sạch chút cảm xúc vừa thoáng qua.
Lá thư được đặt lại trên bàn.
Ánh trăng lướt qua bề mặt giấy, chiếu lên bàn tay đang đè trên lá thư. Đôi tay ấy thon dài, cân đối, từng khớp xương rõ ràng, thật sự rất đẹp.
Tối nay, thái độ của Lâu Tri Diệc quả thật có chút khác thường. Dù đến trận lôi đài cuối cùng, khi trạng thái không còn tốt, y vẫn cố hoàn thành ba trận đã hứa. Chưa hết, trước khi rời đi, y còn để lại một phong thư đầy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thẩm Bùi Nhiên chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu ra nguyên do.
Lâu Tri Diệc làm vậy vì sợ chuyện này sẽ liên lụy đến người vô tội như hắn.
Đã lâu lắm rồi, Thẩm Bùi Nhiên mới gặp được một người tốt như thế.
Một người tốt.
Dù ký ức mơ hồ về đời trước khiến hắn không nhớ rõ mối quan hệ với Lâu Tri Diệc, nhưng khi nhận ra ý nghĩ này, hắn không hiểu vì sao lại có cảm giác rất đỗi tự nhiên rằng, trong tiềm thức của mình, Lâu Tri Diệc vốn dĩ nên là một người như thế.
Một người tốt.
Một người chân thật và ôn nhu.
Một người như vậy, không đáng phải kết thúc trong cảnh tẩu hỏa nhập ma.
Thẩm Bùi Nhiên ngồi trong bóng tối, nghe tiếng động nhỏ vọng qua từ căn phòng bên cạnh.
......
Căn phòng kế bên.
Sau khi trở về khách điếm, Lâu Tri Diệc lập tức ngã xuống giường ngủ một giấc.
Khi ánh nắng mặt trời đã lên cao, lúc đó y mới mở mắt tỉnh lại.
Lâu Tri Diệc kiểm tra linh mạch của mình, vừa đứng dậy vừa duỗi người thư giãn.
Ban ngày, thương thế ở linh mạch dường như đỡ hơn đôi chút, nhưng đến ban đêm, đặc biệt là khi ánh trăng tròn sáng nhất, đó lại là lúc thương thế hành hạ y nghiêm trọng nhất.
Lại thêm một đêm trăng tròn gian nan sắp đến.
Lâu Tri Diệc thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên bên ngoài phòng.
Lâu Tri Diệc nghe thấy, bước tới mở cửa.
Ngoài hành lang, Thẩm Bùi Nhiên đang đứng đó. Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên người hắn, nhẹ nhàng bao phủ quanh thân.
Dưới ánh sáng lung linh, gương mặt nghiêng của thiếu niên hiện lên nét tinh tế, xinh đẹp. Một nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt hắn ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt, vừa yêu mị vừa ôn nhu.
Thẩm Bùi Nhiên nhìn Lâu Tri Diệc, nhẹ giọng nói: “Lâu tiền bối.”
“Tu luyện xong rồi?”
Lâu Tri Diệc đẩy cửa ra, nói: “Vào đi.”
Đợi Thẩm Bùi Nhiên bước vào, Lâu Tri Diệc đóng cửa lại, vừa đi vừa nói:
“Ta đã hỏi thăm rồi, trận truyền tống ở Việt Châu mỗi tháng chỉ mở một lần, đợt tiếp theo là bốn ngày sau.”
“Ba ngày tới, ta có thể dẫn ngươi đi dạo quanh thần thành Yên Châu. Ngươi có muốn đi đâu không?”
Cuối cùng, y bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, ta có linh thạch.”
Lâu Tri Diệc sợ thiếu niên này quá hiểu chuyện, nghĩ y không có tiền nên không dám đi chơi.
Nghe vậy, hàng mi của Thẩm Bùi Nhiên khẽ chớp.
Thẩm Bùi Nhiên nhớ lại lời nói của Lâu Tri Diệc tối qua, mím môi nhẹ giọng nói: “Đi... ăn ngon?”
Quả nhiên, ngay sau khi Thẩm Bùi Nhiên nói xong, hắn liền bắt gặp ánh mắt của Lâu Tri Diệc bỗng sáng rực như những vì sao lấp lánh.
Thẩm Bùi Nhiên nhận ra Lâu Tri Diệc vui vẻ chỉ vì câu nói này của mình, liền nói: “Lâu tiền bối dẫn ta đi ăn món ngon đi.”
“Thống Tử, Thống Tử, ngươi nghe thấy không?”
Lâu Tri Diệc vội vàng hỏi hệ thống trong đầu.
Hệ thống đáp lại:
“Nghe thấy.”
“Ta biết mà! Thẩm Bùi Nhiên đâu phải như ngươi nói là chán ăn. Chỉ là đồ ăn trước kia không hợp khẩu vị của tiểu hài nhi này thôi!”
Hệ thống:
“??!”
Ký chủ, cái nồi này ta không nhận.
Ta nhớ mình chưa từng nói Thẩm Bùi Nhiên chán ăn. Ta nói là hắn chán đời.
Là chán đời, không phải chán ăn!
Lâu Tri Diệc nào còn để ý đến lời giải thích của hệ thống.
“Đương nhiên có thể. Ta nghe nói ở Vạn Bảo các, trên du thuyền và cả Xuân Phong Lâu đều có món ngon nhất.”
Lâu Tri Diệc đã tìm hiểu kỹ càng, đem tất cả những địa điểm nổi tiếng mà tối qua y hỏi được từ một tiểu huynh đệ liệt kê ra một lượt.
Nghe vậy, đáy mắt Thẩm Bùi Nhiên hiện ra chút ý cười, chần chờ nói: “Lâu tiền bối, nếu ta không nghe nhầm hoặc đoán sai, thì hình như ở Vạn Bảo các không bán thức ăn.”
Vạn Bảo Các bán gì vậy?
Lâu Tri Diệc âm thầm hỏi hệ thống trong lòng.
Hệ thống lập tức trả lời:
“Vạn Bảo các là nơi buôn bán các loại thiên tài địa bảo, pháp khí, bùa chú, đan dược, trận pháp, pháp quyết và tâm pháp. Mỗi thành lớn ở Cửu Châu đều có một chi nhánh của Vạn Bảo các.”
“À, đúng vậy.” Lâu Tri Diệc gật gù, không chút bối rối, đáp lại:
“Ý ta là chúng ta sẽ đi Vạn Bảo các trước để mua vài món đồ, sau đó ra hồ ăn ngon. Ngày mai thì tới Xuân Phong Lâu.”
Thẩm Bùi Nhiên nhẹ giọng hỏi:
“Lâu tiền bối định mua gì ở Vạn Bảo các?”
“Nhân sâm đại bảo ngàn năm.” Lâu Tri Diệc nói.
Nếu Vạn Bảo các bán đủ loại thiên tài địa bảo, Lâu Tri Diệc không tin nơi đó lại không có nhân sâm đại bảo ngàn năm.
Hệ thống bất đắc dĩ lên tiếng:
“Ký chủ, ngài không tin vào kết quả kiểm tra của ta sao? Loại sâm ngàn năm đó chỉ xuất hiện trong buổi đấu giá tối ngày mai thôi.”
“Cứ đi thử xem cũng không sao.” Lâu Tri Diệc thầm nghĩ.
Nhân sâm đại bảo ngàn năm?
Khi nghe cái tên này, Thẩm Bùi Nhiên ngẩn ra trong giây lát.
Dù là ở kiếp trước hay hiện tại, Thẩm Bùi Nhiên đều đã học thuộc lòng từng loại linh thực trong bách khoa toàn thư, nhưng chưa từng nghe qua loại thiên tài địa bảo nào có tên “Nhân sâm đại bảo ngàn năm.”
Chẳng lẽ Lâu Tri Diệc nhớ nhầm?
Hay đây chỉ là biệt danh?
Thẩm Bùi Nhiên chần chừ trong chốc lát, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đầy tự tin của Lâu Tri Diệc, hắn đành im lặng nén nghi ngờ xuống, đáp ứng nói: “Được.”