Khi đến gần, Lâu Tri Diệc mới phát hiện tiểu huynh đệ này đúng là cao thêm một chút thật. Dù chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ nhưng vẫn không qua được mắt y.
Nghĩ đến điều này, Lâu Tri Diệc không khỏi cảm thán trong lòng: Chỗ lôi đài này lại để một thiếu niên vẫn đang phát triển làm việc, thật không hợp lý chút nào.
Thẩm Bùi Nhiên cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt, nói: “Tiền bối... có thấy khó chịu không?”
“Đương nhiên là không.” Lâu Tri Diệc lắc đầu, sau lại nói thêm: “Chỉ là hơi bất ngờ mà thôi.”
Trên đường đến lôi đài, Lâu Tri Diệc bất chợt hỏi: “Công việc ở đây có mệt không?”
Thẩm Bùi Nhiên nhẹ giọng nói: “Không mệt.”
“Thật là vất vả…” Lâu Tri Diệc nhỏ giọng nói thầm một câu, lại nói: “Nhà ta cũng có một đứa nhỏ.”
Nghe vậy, Thẩm Bùi Nhiên bất giác mím nhẹ môi dưới. Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã nghe Lâu Tri Diệc tiếp lời: “Ngươi trông có vẻ cao hơn hắn một chút. Bình thường ăn uống tốt chứ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Thẩm Bùi Nhiên thoáng sững lại, nhưng hắn vẫn đáp: “Mỗi ngày đều ăn ba bữa, không thiếu bữa nào. Tiền bối…”
“Kêu ta đạo hữu đi.” Lâu Tri Diệc xen ngang.
“Đạo hữu… Đứa nhỏ trong nhà ngài không thích ăn cơm sao?” Thẩm Bùi Nhiên hỏi.
“Cũng không hẳn là không thích ăn.”
Lâu Tri Diệc ngẫm nghĩ một lúc, nhớ lại lời hệ thống từng nói, rồi chần chừ nói: “Chỉ là ta cảm thấy hắn hơi chán ăn, mỗi lần ăn cơm trông như đang chịu hình phạt vậy.”
Không phải!
Thẩm Bùi Nhiên lập tức muốn phản bác, nhưng khi lời sắp thoát ra khỏi miệng, hắn lại khựng lại, không nói nữa.
Lời của Lâu Tri Diệc khiến trái tim vốn luôn bình lặng của hắn thoáng rung động. Đây là lần đầu tiên trong đời này hắn cảm nhận được chút cảm xúc dao động như vậy.
Ý thức được điều này, Thẩm Bùi Nhiên rơi vào im lặng ngắn ngủi.
Lâu Tri Diệc không để ý đến sự thay đổi trong trạng thái của người bên cạnh, tiếp tục nói: “Ta thấy hắn ăn cơm, cứ như… không còn chút ham muốn nào của người thường vậy.”
“Không nghe lời thì đánh, vứt ra ngoài đói vài ngày, sẽ tự ngoan ngay.” Thẩm Bùi Nhiên bình tĩnh nói.
Khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, như thể không nhận ra rằng “đứa nhỏ không nghe lời” mà Lâu Tri Diệc nhắc đến chính là mình.
Lâu Tri Diệc phản bác nói: “Đứa nhỏ trong nhà ta rất ngoan, tiểu huynh đệ đừng bày bừa ý kiến cho ta.”
“Ừ.” Thẩm Bùi Nhiên đáp gọn.
Đồ đệ tương lai, mình tự thương.
Lâu Tri Diệc suy tư một lát, lần nữa lên tiếng: “Tiểu huynh đệ có quen thuộc thần thành Yên Châu không? Giới thiệu vài món ngon hoặc nơi nào mà người trẻ hay tới chơi đi.”
Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên khẽ dao động. Hắn trầm ngâm lục lại trí nhớ có liên quan đến thần thành Yên Châu, cuối cùng cũng nhớ ra vài địa điểm.
Hắn trả lời: “Vạn Bảo các, đình giữa hồ du thuyền, Xuân Phong Lâu.”
Lâu Tri Diệc âm thầm ghi nhớ kỹ mấy địa điểm vừa nghe được, thì bỗng nghe tiểu huynh đệ bên cạnh lên tiếng hỏi: “Đạo hữu có linh thạch không?”
“Đương nhiên là có. Bản tôn biết rõ, đến mấy chỗ này đều phải tốn linh thạch.”
Lâu Tri Diệc: “Tiểu huynh đệ, để ta nói cho ngươi biết, nếu không phải vì đứa nhỏ nhà ta, bản tôn cũng chẳng thèm tới chỗ này, ta đến đây chính là để kiếm linh thạch cho hắn.”
Một vị kiếm tôn uy phong lẫm liệt, vậy mà lại mai danh ẩn tích, vất vả kiếm linh thạch qua từng trận đấu lôi đài chỉ để lo tiền tiêu vặt cho đứa nhỏ trong nhà. Nghĩ tới đây, y cũng cảm thấy lòng mình có chút chua xót.
Thẩm Bùi Nhiên nghe vậy, ánh mắt không hề dao động, bình tĩnh nói: “Nghe đạo hữu nói vậy, ta thấy đứa nhỏ nhà ngài cũng chẳng ngoan là bao.”
Lúc này, Thẩm Bùi Nhiên đã hoàn toàn khôi phục sự trầm ổn của mình. Dù cho Lâu Tri Diệc có tuôn ra thêm những câu nói kỳ quái nào, hắn cũng có thể điềm nhiên đối mặt, không chút cảm xúc.
Nghe lời phản bác, Lâu Tri Diệc lập tức liếc nhìn tiểu huynh đệ bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Bản tôn không nói bừa như ngươi.”
Dứt lời, Lâu Tri Diệc vung tay áo rời đi. Nhưng khi vừa bước được vài bước, y lại không kìm lòng được mà ngoái đầu nhìn lại, nói: “Đứa nhỏ nhà ta tất nhiên là ngoan nhất.”
Chưa từng gặp thiếu niên nào vừa đẹp mắt vừa ngoan ngoãn như Thẩm Bùi Nhiên. Ý nghĩ này thoáng qua đầu Lâu Tri Diệc, khiến y không khỏi cảm thán.
Thẩm Bùi Nhiên nghe lời nói của Lâu Tri Diệc, bước chân hơi khựng lại, ánh mắt dừng trên bóng lưng Lâu Tri Diệc. Dưới lớp mặt nạ, biểu cảm của hắn vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh đến mức không một chút gợn sóng.
Tốt lắm, ta đã hiểu.
Trong lòng Thẩm Bùi Nhiên lặng lẽ thầm nghĩ.
Muốn khiến một người rung động thích mình, đối với y mà nói, thật quá đơn giản.
Sư tôn.
......
Thẩm Bùi Nhiên đi qua đi lại, Lâu Tri Diệc đã bước lên lôi đài.
Những tu sĩ có thể đặt chân đến tầng bảy của đấu võ đài, ngoài Lâu Tri Diệc, số lượng còn lại rất hiếm hoi. Với họ, điều thiếu thốn không phải là linh thạch mà là cơ hội giao đấu và tích lũy kinh nghiệm từ những trận chiến cùng cấp, thậm chí với cả những đối thủ có tu vi cao hơn.
Những kẻ đứng sau đấu võ đài này đã thiết kế lôi đài tầng bảy như một cái bẫy, để dụ những tu sĩ mạnh dạn đến đây thách đấu. Họ không chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm từ các trận chiến, mà còn tìm ra điểm yếu của đối thủ được mệnh danh là "Yêu Hoàng Phù Hi".
Hiểu rõ những điều này, ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên trở nên trầm lặng. Hắn liếc nhìn viên ngọc nhỏ bằng ngón tay cái đặt ở rìa lôi đài, rồi nhanh chóng dời tầm mắt về phía Lâu Tri Diệc đang đứng trên lôi đài.
Trên lôi đài, giọng của hệ thống vang lên trong đầu Lâu Tri Diệc: “Ký chủ, ngài thấy viên ngọc nhỏ ở rìa lôi đài không?”
Lâu Tri Diệc liếc mắt qua, thầm nghĩ: “Thấy rồi. Nó có gì đặc biệt sao?”
Hệ thống giải thích: “Đây là viên lưu ảnh châu do những kẻ đứng sau sắp đặt. Nó được dùng để ghi lại toàn bộ diễn biến trận đấu, nhằm phát hiện điểm yếu của ngài. Trước khi trận đấu kết thúc, ngài phải dùng kiếm phá hủy nó.”
“Thì ra là vậy.”
Sau khi hiểu rõ, Lâu Tri Diệc âm thầm tăng tốc độ ra chiêu.
Đối thủ của hắn là một tu sĩ cảnh giới Phản Hư. Gã này được căn dặn rằng, dù có thua cũng không sao, miễn là buộc được Lâu Tri Diệc phải sử dụng chiêu mạnh nhất trong cảnh giới hiện tại.
Nhận thấy Lâu Tri Diệc đẩy nhanh nhịp độ, tu sĩ này cũng không chậm trễ. Trường đao trong tay gã phát ra ánh sáng chói lòa, linh lực toàn thân hội tụ vào lưỡi đao, tạo thành đao ý mạnh mẽ.
Đao ý quét ngang, khiến không gian quanh lôi đài rung động dữ dội.
Lâu Tri Diệc quan sát chiêu thức của đối thủ, trong lòng thầm đánh giá: “Đao ý và kiếm ý vốn không khác biệt quá nhiều. Đến cảnh giới cao, vạn pháp đều thông.”
Lâu Tri Diệc vung trường kiếm trong tay, không sử dụng kiếm ý nổi danh mà nguyên thân được mọi người biết đến, mà chọn tái hiện kiếm ý nguyên sơ – loại kiếm ý nguyên thân từng lĩnh ngộ thời niên thiếu.
Kiếm ý đó như ánh xuân chớm nở trên núi hoang, đem theo sức sống mãnh liệt.
Xung quanh linh khí rung động theo nhịp kiếm, nhanh chóng hội tụ lại, tụ về mũi kiếm của Lâu Tri Diệc, nơi một tia sáng kiếm rực rỡ bừng lên rồi mạnh mẽ chém xuống!
"Ký chủ..."
Hệ thống chần chừ, giọng nói hòa lẫn trong âm vang của kiếm minh vang vọng khắp lôi đài. Kiếm ý lan tỏa, nơi nào đến, linh khí đều bị cuốn vào, tạo thành một sức mạnh không gì ngăn cản.
Ngay cả đao ý đang quét đến, mang theo linh khí dữ dội, cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của kiếm ý. Trong khoảnh khắc, đao ý tan biến như mây khói.
Dưới ánh sáng linh quang chói lòa, kiếm ý tiếp tục quét ngang. Một tia kiếm ý bất ngờ lao về phía lôi đài, đâm thẳng vào viên lưu ảnh châu bên cạnh, đánh nát nó thành từng mảnh vụn.
Tu sĩ đối diện không thể chịu nổi áp lực từ kiếm ý, bị đánh văng khỏi lôi đài.
Lâu Tri Diệc thu kiếm, nhớ lại tiếng gọi vừa rồi của hệ thống, liền hỏi: “Hệ thống, vừa rồi ngươi gọi ta phải không?”
Hệ thống im lặng một lúc, sau mới đáp: “Ta chỉ muốn nhắc ngài nhớ phá hủy viên lưu ảnh châu thôi.”
“Yên tâm, ta đã làm rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Hệ thống dứt lời, liều giấu đi âm thanh.
Người quản lý đấu võ đài nhìn lệnh bài bên hông Lâu Tri Diệc, liền lớn tiếng tuyên bố: "Trận này, Nghèo đạo hữu thắng!"
Lâu Tri Diệc bước xuống lôi đài, mỉm cười nhìn Thẩm Bùi Nhiên, rồi giơ tay ra hiệu: “Trận đầu xong.”
Thẩm Bùi Nhiên: "Chúc mừng đạo hữu"
Vẫn còn hai trận đấu nữa phía trước...
Đang mải suy tư, Lâu Tri Diệc chợt nhận được phần thưởng linh thạch từ chiến thắng vừa rồi trên lôi đài.
Cùng lúc đó, một khung thông báo nhiệm vụ xuất hiện trước mắt y:
【Nhiệm vụ chi nhánh: Đồ đệ tương lai là báu vật, dù khổ đến đâu cũng không để hắn phải chịu khổ.
Tiến độ hoàn thành: 100/100.
Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh!】
Ngay sau đó, giọng nói của hệ thống lại vang lên:
“Ký chủ, vì ngài đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, ta có một thông tin làm phần thưởng khen tặng.”
Lâu Tri Diệ: “Thông tin gì?”
Hệ thống: “Thông tin này liên quan đến thương tổn linh mạch của ngài. Ba ngày nữa, tại phòng đấu giá ở thần thành Yên Châu sẽ xuất hiện một loại linh thảo đặc biệt có khả năng áp chế thương tổn linh mạch của ngài.”
Ba ngày sau? Chẳng phải chính là thời điểm mà kẻ bí ẩn từng nhắc đến, nói rằng sẽ có đại sự xảy ra sao?
Lâu Tri Diệc thầm suy đoán: “Chẳng lẽ, ngoài linh thảo đó, còn có bảo vật nào khác sẽ xuất hiện tại buổi đấu giá?”
Hệ thống: “Ta chỉ có thể dò xét được sự hiện diện của đại bảo sâm ngàn năm, không thể xác định thêm các bảo vật khác không liên quan đến ngài.”
Lâu Tri Diệc nghe vậy, khóe miệng không khỏi co giật: “Đại bảo sâm ngàn năm? Cái tên gì kỳ quặc vậy? Đây mà là tên của một bảo vật trong giới tu tiên à? Ai đặt tên kiểu này chứ?”
Y âm thầm phàn nàn trong lòng, nhưng vẫn không thể che giấu sự tò mò đối với buổi đấu giá sắp tới.
-------------DFY--------------