Ba ngày tiếp theo, Lâu Tri Diệc đưa Thẩm Bùi Nhiên tiếp tục lên đường.
Với tu vi hiện tại của mình, Lâu Tri Diệc không thể mang theo Thẩm Bùi Nhiên xé rách hư không để trực tiếp đến Thanh Châu, đành phải đi đến thần thành Yên Châu trước, rồi sử dụng trận truyền tống ở Việt Châu để quay về Thanh Châu.
Trên đường, ban ngày họ tiếp tục hành trình, còn ban đêm Lâu Tri Diệc ghé vào chợ đen để hạ chú kiếm đổi lấy linh thạch.
Ba đêm liên tiếp, y chỉ tham gia hạ chú mà không lên võ đài đấu trực tiếp. Trong thế giới ngầm của chợ đen, nơi các tu sĩ qua lại đông đúc, tin đồn về “vị đạo hữu nghèo” luôn thắng không thua đã lan truyền nhanh chóng.
Những kẻ “hiểu chuyện” nghe được về phong thái đầy ngạo nghễ và cuồng vọng trong lời nói của Lâu Tri Diệc đã vô tình hoặc cố ý lan truyền câu chuyện ấy khắp nơi.
Chẳng mấy chốc, “đạo hữu nghèo” đã trở thành cái tên nổi danh trong lôi đài tầng một.
Ánh trăng dịu dàng buông xuống, chiếu sáng căn phòng qua khung cửa sổ.
Lâu Tri Diệc tựa nghiêng trên giường, trong tay cầm một khối ngọc giản, tập trung dùng thần thức để đọc nội dung bên trong.
Ánh trăng rọi lên bộ bạch y như tuyết của Lâu Tri Diệc, vừa thanh lãnh lại vừa ôn nhu. Một góc áo buông lơi, khẽ rũ xuống cạnh giường, theo chuyển động của y mà nhẹ nhàng dao động.
Bất chợt, trong hư không truyền đến một chút dao động khác thường. Đang chuyên chú đọc ngọc giản, Lâu Tri Diệc giật mình tỉnh táo, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Bùi Nhiên, người đang ngồi xếp bằng trên giường.
“Hệ thống!” Lâu Tri Diệc gọi lớn trong lòng, “Có phải Thẩm Bùi Nhiên đang dẫn linh khí nhập thể không?”
Y chưa kịp nghe hệ thống trả lời, thì dao động trong hư không càng lúc càng rõ ràng.
Thấy vậy, Lâu Tri Diệc đứng dậy, bước xuống giường. Y nhớ lại những gì mình học được gần đây, nhanh chóng bố trí một trận pháp Tụ Linh xung quanh phòng.
Lâu Tri Diệc đứng trước bàn, tĩnh tâm cảm nhận.
Chẳng bao lâu, y nhíu mày, lẩm bẩm: “Có gì đó không đúng lắm...”
“BÙM!”
Lời vừa dứt, ánh nến trước bàn đột nhiên nổ nhẹ, linh khí trong phòng bắt đầu cuồn cuộn hướng về phía Thẩm Bùi Nhiên.
Đây là Trúc Cơ?
Dù chưa từng chứng kiến ai Trúc Cơ trước đây, cũng không thật sự trải qua giai đoạn đó, nhưng giờ phút này, Lâu Tri Diệc lập tức nhận ra trạng thái của Thẩm Bùi Nhiên.
Trúc Cơ trong ba ngày.
Đặt ở Cửu Châu đại địa hiện giờ, chuyện này cũng xem như hiếm có.
Lâu Tri Diệc nghĩ thầm.
“Có gì đặc biệt đâu? Ký chủ, lúc trước ngươi cũng Trúc Cơ trong ba ngày mà.” Giọng hệ thống vang lên, chậm rãi nhưng đầy chắc chắn.
Lâu Tri Diệc thoáng ngẩn ra, rồi hỏi lại trong lòng: “Ý ngươi là, nguyên thân của ta trước đây cũng mất ba ngày để Trúc Cơ?”
“Đúng vậy.”
Nguyên thân này ba ngày Trúc Cơ, ba năm Nguyên Anh, mười năm Hóa Thần, trăm năm đã đạt Đại Thừa.
Xem ra, cũng là một đại nhân vật thiên tài kinh diễm bậc nhất.
Lâu Tri Diệc thầm cảm khái, tay cầm ngọc giản bỗng trở nên nóng rát. Nghĩ đến nguyên thân tài năng như vậy, y tự hỏi liệu bản thân có thể xứng đáng với danh tiếng đó hay không.
Linh khí trong không trung vẫn không ngừng hội tụ, nhanh chóng tràn ngập khắp người Thẩm Bùi Nhiên. Chỉ trong chốc lát, chúng ngưng tụ thành một mầm linh lực nhỏ bé trong cơ thể hắn.
Đối với một tu sĩ, ngoài linh mạch trời ban, mầm linh lực này chính là nền tảng cốt lõi. Từ đó, tu sĩ sẽ bắt đầu kết thành Kim Đan, hóa thành Nguyên Anh và dần hình thành biển linh lực mênh mông.
Sự xuất hiện của mầm linh lực đồng nghĩa với việc Thẩm Bùi Nhiên đã chính thức bước vào cảnh giới Trúc Cơ.
Ánh sáng trong trẻo của linh khí khẽ chiếu lên hàng mi hơi rủ của hắn, tạo thành những bóng mờ rung động nhẹ nhàng như cánh bướm mong manh, yếu đuối mà dễ vỡ. Nhưng khi Thẩm Bùi Nhiên khẽ nâng mi, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng mà tỉnh táo, sự yếu đuối kia lập tức tan biến như mây khói.
Lâu Tri Diệc chăm chú nhìn vào Thẩm Bùi Nhiên.
Lâu Tri Diệc thường có một loại ảo giác kỳ lạ: thiếu niên trước mắt rõ ràng đơn thuần đến cực điểm, nhưng đôi khi lại tựa như bầu trời đầy sao cuồn cuộn, bí ẩn, mang theo một sức hút trí mạng, thôi thúc người ta muốn khám phá.
“Lâu tiền bối.”
Thiếu niên đứng dậy, ngoan ngoãn nhìn về phía Lâu Tri Diệc.
Lâu Tri Diệc tiến lại gần, cười nói: “Không tệ, ba ngày Trúc Cơ, tiếp tục cố gắng.”
Thẩm Bùi Nhiên nhìn thấy Lâu Tri Diệc bước tới, nghĩ rằng đối phương muốn kiểm tra tu vi của mình. Ánh mắt hắn thoáng động, vẻ mặt không đổi, chậm rãi đưa tay phải ra.
Thần thức vốn không phải là thứ có thể dễ dàng dò xét, trừ phi tiến vào thức hải, bằng không không cách nào tra rõ.
Thân hình thiếu niên đơn bạc, ngay cả hành động cũng rất cẩn trọng, tựa như chỉ cần siết nhẹ, liền có thể tan biến.
Lâu Tri Diệc thấy Thẩm Bùi Nhiên đưa tay, ban đầu còn khó hiểu, nhưng nghĩ lại, có lẽ thiếu niên muốn nhận lễ vật mừng Trúc Cơ.
Nghĩ vậy, y khẽ cong khóe môi, lấy từ trữ vật không gian ra một thanh chủy thủ, đặt vào tay Thẩm Bùi Nhiên.
Cảm giác lạnh buốt cứng rắn từ lòng bàn tay truyền tới, ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên khẽ rơi vào thanh chủy thủ, thoáng ngẩn người, vẻ mặt hiện lên một chút mơ hồ và do dự.
Chủy thủ này không hề được trang trí cầu kỳ, vỏ đao chỉ khắc một chữ “Cũng”.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng đẩy vỏ đao ra, lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo lóe lên ánh sáng. Đây là một thanh linh khí.
“Đây là lễ mừng Trúc Cơ, phần thưởng cho ngươi vì ba ngày đạt Trúc Cơ.”
Lâu Tri Diệc giải thích nói: “Ta thấy ngươi trước đây dùng chủy thủ để phòng thân, nhưng sau đó nó bị nhị trưởng lão Yến gia phá hủy. Vì vậy, ta tìm trong trữ vật không gian một thanh khác để tặng ngươi, coi như quà tặng.”
Thanh chủy thủ này...
Dính máu không sạch sẽ, đã bị hắn dùng thần thức hủy diệt.
Thẩm Bùi Nhiên khẽ cụp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Không thích sao?” Lâu Tri Diệc hỏi.
Thấy ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên dừng lại ở vỏ đao của chủy thủ, Lâu Tri Diệc khẽ trầm ngâm rồi nói: “À, vỏ đao này... Nếu không, hôm nào ta tìm một cái vỏ đao tinh xảo hơn cho ngươi.”
Sau một lúc lâu, Thẩm Bùi Nhiên lắc đầu, nói: “Không cần đâu, Lâu tiền bối. Thanh chủy thủ này rất tốt rồi.”
Lâu Tri Diệc: “Trước khi về Kiếm Tông, nếu có ai dám bắt nạt ngươi, cứ dùng chủy thủ này mà tự vệ. Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Nhớ kỹ, ánh mắt phải hung dữ một chút. Ngươi ngoan quá, nên mới dễ bị người ta bắt nạt.”
“Đợi đến khi ngươi có bản mạng trường kiếm, đó mới thực sự là vũ khí sắc bén của ngươi.”
Nói xong, Lâu Tri Diệc dặn Thẩm Bùi Nhiên nghỉ ngơi sớm.
Đợi đến khi Thẩm Bùi Nhiên ngủ say, y mới rời khỏi để đến khu chợ đen.
Ngoài kia, gió đêm thổi nhẹ, làm tắt ngọn nến le lói trong phòng.
Thẩm Bùi Nhiên chậm rãi mở mắt, nhớ lại lời của Lâu Tri Diệc khi nãy. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, đáy mắt lóe lên một tia lệ khí.
Ngoan?
Hắn một chút cũng không ngoan.
.....
Khi Lâu Tri Diệc bước đến trước cửa cao lầu, bộ y phục hồng y đầy phóng khoáng và tùy ý của y ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Hình ảnh ấy đã trở thành biểu tượng đặc trưng cho sự xuất hiện của Lâu Tri Diệc.
* Hồng y: Y phục có màu ánh đỏ.
Tin tức về việc “Nghèo” đạo hữu lại đến lôi đài tầng một nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Người ta kể rằng vị “Nghèo” đạo hữu này luôn đặt cược toàn bộ tài sản mỗi lần ra trận, điều đáng kinh ngạc là chưa từng thua một trận nào. Có tu sĩ tò mò không kiềm chế được, đã tiến đến hỏi bí quyết chiến thắng, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời mơ hồ: “Khi nào các ngươi đạt đến đẳng cấp của ta, các ngươi tự nhiên sẽ hiểu.”
Đẳng cấp của “Nghèo” đạo hữu?
Vị đạo hữu này rốt cuộc cao siêu đến đâu? Lời đồn đại về những chiến tích như “đánh bại Ma Tôn, đấm gục Yêu Hoàng, quật ngã Đạo Chủ” liệu có thật hay chỉ là bịa đặt?
Mới đầu, mọi người không tin.
Nhưng rồi, có người bắt đầu tin.
Và càng ngày, càng nhiều người tin.
Khoảnh khắc Lâu Tri Diệc bước qua cánh cửa lớn, hành lang dài lập tức náo động.
Y đang thảo luận điều gì đó với hệ thống thì một tu sĩ mặc áo đen, đeo mặt nạ độc đáo, từ phía đối diện đi tới. Cả người kẻ này toát ra khí thế như muốn nói với cả thế giới: “Ta rất giỏi, kiêu ngạo, khí tràng cuồng vọng.”
Hệ thống lập tức phát cảnh báo: “Ký chủ, có người đến gây chuyện.”
“Tiểu tử, ta nghe nói gần đây ngươi rất kiêu căng ngạo mạn! Biết ta là ai không?”
Người kia vung tay áo, bước đến, cố ý phô bày lệnh bài bên hông mình.
Khác với lệnh bài của những người khác ở tầng một, lệnh bài của hắn được chế tác tinh xảo. Bên cạnh tên của hắn khắc trên mặt bạc, các góc còn được viền thêm bằng những viên đá sáng lấp lánh, to cỡ hạt đậu, giống như kim cương vụn. Đây là biểu tượng dành riêng cho người đứng đầu lôi đài mỗi tầng.
Người này tên Trần Thần, những ngày qua hắn vô cùng lo lắng. Người phụ trách tầng này đã cảnh báo hắn rằng, nếu không thể đánh bại kẻ ngạo mạn mới nổi kia trên lôi đài, hắn sẽ bị đuổi khỏi đây.
Mất đi sự hỗ trợ tài nguyên từ những kẻ đứng sau, hắn làm sao có thể tiếp tục leo lêи đỉиɦ cao được?
Vì thế, hôm nay hắn quyết định đến tìm Lâu Tri Diệc gây sự.
Ánh mắt Lâu Tri Diệc lướt qua người Trần Thần, dừng lại ở lệnh bài lấp lánh kia, không chút để ý nói: “Bản tôn biết, đây là vị được gọi là "vương" của tầng này.”
Mấy ngày nay, sau khi quan sát, Lâu Tri Diệc đã nhận ra có kẻ đang thao túng mọi việc từ trong bóng tối.
“Ngươi nói gì? ‘Vương’ gì cơ?”
Trần Thần thoáng sững người, hoàn toàn không hiểu cái danh hiệu lạ lùng kia là gì. Chẳng lẽ đây là biệt danh mới mà các tu sĩ dưới lầu đặt cho hắn?
“Khụ khụ!”
Hành lang dài hai bên, vốn đang náo nhiệt, lập tức rơi vào yên lặng sau khi Trần Thần xuất hiện để gây chuyện. Chính trong bầu không khí im ắng này, một tiếng ho nhẹ từ đám đông trở nên vô cùng rõ ràng.
Lâu Tri Diệc giữ vẻ mặt bình tĩnh, thần thức lặng lẽ lan ra, nhanh chóng ghi nhớ lệnh bài thân phận của người vừa phát ra âm thanh kia.
Trần Thần hoàn hồn, ngữ khí đầy kiêu ngạo: “Tiểu tử, ta nghe nói ngươi dám nói những lời ngông cuồng rằng không ai đánh bại được ngươi, đúng không?”
“Hôm nay, ta sẽ tự mình ra tay, nhất định khiến ngươi khóc lóc thảm thiết!”
Nghe vậy, Lâu Tri Diệc cười nhạo, nói: “Bản tôn chỉ cần ba chiêu.”
Lời tuyên bố ấy khiến đám đông xung quanh càng thêm phấn khích. Nhiều người không nhịn được bắt đầu đặt cược, nóng lòng chờ đợi màn kịch hay.
Lôi đài vốn là nơi thể hiện sự cuồng vọng, kiêu ngạo và nhiệt huyết. Lâu Tri Diệc hiểu rất rõ điều này.
Trong lúc ấy, một vật nhỏ ẩn trong tay áo của Lâu Tri Diệc – hệ thống mang hình dáng hạch đào – im lặng hồi lâu, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói: “Ký chủ, ngài có cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng không?”
“Không đúng chỗ nào?”
Lâu Tri Diệc cau mày, tỏ ra không hiểu.
“Ta là hệ thống dưỡng thành đại nam chủ, nhiệm vụ của ta là giúp ngài nuôi dạy một đại nam chủ! Nuôi dưỡng! Hiểu không? Chứ không phải biến ngài thành đại nam chủ!”
Cốt truyện này rõ ràng là loại chỉ dành cho nhân vật chính tối thượng mới có thể trải nghiệm.
Lâu Tri Diệc trầm ngâm trong giây lát, sau đó thở dài, khẽ gật đầu nhận lỗi: “Hình như đúng vậy.”
“Lần sau nhất định chú ý hơn.”
Trần Thần nhảy lên lôi đài, ánh mắt nhìn xuống đối thủ, nói: “Tiểu tử, mau lên đài! Ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận nhớ đời!”
“Bản tôn chỉ cần một tay, ba chiêu bắt ngươi phải nhận thua!”
Nói xong, Lâu Tri Diệc bước lên lôi đài. Suốt những năm tung hoành khắp Cửu Châu, y chưa từng cần dùng đến hai tay để cầm kiếm.
“Lần sau, nhất định sẽ sửa.”
Nhưng trong thâm tâm y biết rõ, lần sau có lẽ vẫn như vậy.
Hệ thống đành im lặng.
Lúc này, nó rốt cuộc hiểu ra một đạo lý.
Mỗi người đều có một giấc mơ trở thành nam chính.
Ký chủ của nó cũng không ngoại lệ.
-------------DFY--------------