Sư Tôn Cũng Tu Đạo Vô Tình Sao?

Chương 7

Ánh bình minh dần nhô lên từ chân trời, rọi qua tầng mây, phủ lên những đám mây lững lờ một màu vàng óng ánh rực rỡ, đẹp đến ngỡ ngàng.

Trong ánh sáng biến đổi kỳ ảo ấy, Thẩm Bùi Nhiên im lặng nhìn chăm chú Thẩm gia trước mắt. Khi phong ấn trận pháp khởi động, cả khu đất rộng lớn dần dần mờ đi, chìm vào sự che giấu của trận pháp, biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Khi phong ấn trận pháp hoàn thành, đôi mắt hắn khẽ cụp xuống, che đi những cảm xúc sâu thẳm trong đáy lòng.

Lúc này, Lâu Tri Diệc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, buông tay.

Tay áo nhẹ nhàng hạ xuống, rũ lên cổ tay y. Lâu Tri Diệc hơi cử động, giấu đi bàn tay đang run nhè nhẹ của mình.

Trong lúc ấy, từ tay áo Lâu Tri Diệc, một cặp hạch đào nhỏ lăn xuống, rơi vào lòng bàn tay.

Lâu Tri Diệc theo bản năng cầm lấy hạch đào.

Hành động này chỉ là phản xạ tự nhiên. Khi có thứ gì đó trong tay, lực đạo vừa phải truyền qua đầu ngón tay khiến cảm giác đau âm ỉ từ các linh mạch tạm thời dịu bớt, ngăn bàn tay y tiếp tục run rẩy.

“Đi thôi.” Lâu Tri Diệc nói.

Từ Yên Châu đến Thanh Châu vốn cách nhau rất xa. Đối với những tu sĩ thông thường muốn vượt châu, chỉ có thể sử dụng trận truyền tống Việt Châu.

Ở Cửu Châu, chỉ các thần thành lớn mới có trận truyền tống Việt Châu.

Yến gia nằm ở phía bắc Yên Châu, Thẩm gia ở phía nam, mà thần thành lại tọa lạc ngay giữa hai nơi.

Chỉ đến khi ra khỏi thành, Lâu Tri Diệc mới ý thức được một sự thật cay đắng: thuê phòng trọ cần linh thạch, sử dụng trận truyền tống Việt Châu cần linh thạch và ngay cả việc cưỡi Vân Chu để tới thần thành Yên Châu cũng cần linh thạch.

Thế nhưng toàn bộ tài sản trên người Lâu Tri Diệc, ngoài tám khối linh thạch còn lại, không còn gì khác.

Nghèo.

Rất nghèo.

Thật sự nghèo.

Quá nghèo!

Hệ thống nói: “Ký chủ, chúc mừng ngài, chuẩn bị lên phố bán nghệ.”

Lâu Tri Diệc cắn răng nói: “Không sao cả, cùng lắm thì chúng ta vào núi ở tạm trong hang động.”

“Không phải ngài nói sẽ không để đồ đệ của mình chịu thiệt sao?”

“Ngươi biết cái gì? Đây gọi là chịu khổ, là quá trình rèn luyện.”

“Thẩm Bùi Nhiên hiện tại còn chưa bước vào con đường tu luyện. Ký chủ ngài có thể tích cốc nhưng hắn thì không.”

Lúc này, Lâu Tri Diệc dẫn Thẩm Bùi Nhiên bước vào một thành trì gần đó.

Trên con phố tấp nập, sau khi ngẫm lại lời của hệ thống, Lâu Tri Diệc lấy toàn bộ gia tài tám khối linh thạch ra, trang trọng đặt vào tay Thẩm Bùi Nhiên, nghiêm túc nói: “Thẩm Bùi Nhiên, tám khối linh thạch này giao cho ngươi. Đi, mua chút đồ ăn đi.”

Thẩm Bùi Nhiên nhận lấy số linh thạch, thoáng ngây người.

Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Lâu Tri Diệc, nói: “Vậy còn Lâu tiền bối thì sao?”

“Ta đã tích cốc rồi.”

Lâu Tri Diệc chăm chú nhìn tám khối linh thạch, vẻ mặt không chút đổi sắc, nói: “Hài tử, ngươi đang tuổi lớn, cần ăn uống đầy đủ. Phố này có gì ngon, ngươi cứ thoải mái mua, đừng ngại.”

Mặc dù lời nói thì hào phóng, nhưng Lâu Tri Diệc tuyệt nhiên không rút thêm lấy một khối linh thạch nào ra.

Nói xong, Lâu Tri Diệc cố tình dời mắt đi, không nhìn tới số linh thạch nữa.

Đừng nhìn, đừng nhìn, không có tiền. Thật sự không có tiền.

Ai mà ngờ được, một vị Kiếm Tôn uy danh lừng lẫy, trữ vật không gian ngoại trừ cả núi sách vở và ngọc giản, lại chỉ có vỏn vẹn mười tám khối linh thạch.

Mười tám khối linh thạch của Lâu Tri Diệc, giờ đã tiêu hết cả mười tám khối!

Hệ thống nhìn vẻ mặt đầy bất lực của hắn, không nhịn được lên tiếng: “Ký chủ, sao ngài không gom mấy cuốn sách tầm thường trong trữ vật của mình, mang đi bán đấu giá? Chỉ cần có mác ‘Kiếm Tôn từng sở hữu’, nhất định giá sẽ cao ngất trời.”

Lâu Tri Diệc nói: “Mấy thứ đó không phải đồ của ta. Sao ta có thể tùy tiện mang ra bán được?”

Hệ thống trầm mặc thật lâu sau, nhỏ giọng nói: “Ngài hoàn toàn có thể mà.”

“Kể cả vậy, ta vẫn cần phải học tập,” Lâu Tri Diệc nói.

Những cuốn sách đó thiếu một quyển, y sẽ mất đi một pháp quyết quan trọng.

Hệ thống nghĩ tới hoàn cảnh túng quẫn hiện tại của Lâu Tri Diệc, cũng không thể phản bác.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, vẫn còn thứ có thể mang đi đấu giá,” Lâu Tri Diệc bất chợt nói.

“Là gì?” Hệ thống hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi đó,” Lâu Tri Diệc nói, “Một đôi hạch đào từng được Kiếm Tôn nắm qua.”

Hệ thống khó thở: “Ký chủ!”

“Có phải lúc ra khỏi cửa, Lâu tiền bối đã vội vàng nên quên mang linh thạch không?”

Ánh mắt nghiêm túc của Lâu Tri Diệc khiến người khác khó lòng lơ là, Thẩm Bùi Nhiên dường như đoán được nguyên do, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Trên người ta vẫn còn linh thạch.”

Nghe vậy, Lâu Tri Diệc liền quay sang nhìn, ánh mắt chăm chú không rời Thẩm Bùi Nhiên.

Thẩm Bùi Nhiên không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lấy ra từ trong tay áo một chiếc túi gấm.

Chỉ vừa nhìn, Lâu Tri Diệc đã biết số linh thạch trong túi đó chắc chắn gấp nhiều lần toàn bộ gia sản hiện tại của y.

“Ta cũng không chắc liệu có đủ hay không……”

Ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên thoáng dao động. Đã từ rất lâu rồi hắn không dùng đến linh thạch, nên cũng không rõ số linh thạch trong túi có thể đủ để đưa họ đến Thanh Châu hay không.

Đời trước......

Đời trước, Lâu Tri Diệc mất gần một năm để đi từ Yên Châu đến Thanh Châu. Trong suốt khoảng thời gian ấy, hắn dựa vào các trận đấu võ ở chợ đen ngầm dưới lòng đất để kiếm tiền trang trải chi phí trên đường.

Lâu Tri Diệc vỗ nhẹ vai Thẩm Bùi Nhiên, nói: “Thế là đủ rồi, không cần lo thêm nữa. Phần còn lại, cứ để ta lo liệu.”

Thẩm Bùi Nhiên khẽ cứng người, ánh mắt thoáng chút dao động nhưng không hề để lộ cảm xúc.

Trên đường đi, hắn lặng lẽ cụp mắt, ngắm nhìn bàn tay của Lâu Tri Diệc thật lâu. Cuối cùng, vẫn không để lộ bất kỳ phản ứng nào, thu hồi ánh mắt.

Khi cả hai dừng chân tại một khách điếm, tiểu nhị nhanh chóng mang thức ăn lên.

Thẩm Bùi Nhiên ngồi trước bàn, an tĩnh ăn những món đơn giản bày trước mặt.

Lâu Tri Diệc, lấy cớ mình đã tích cốc từ lâu, đứng tựa bên cửa sổ, ánh mắt đôi lúc lướt qua, bắt gặp dáng vẻ Thẩm Bùi Nhiên chăm chú ăn. Y nhìn bộ dáng ngoan ngoãn ấy, thầm nghĩ: “Thống Tử, ngươi nói xem, liệu có phải đứa nhỏ này chán ăn hay không?”

Ăn uống vốn là một việc bình thường mà ai cũng yêu thích, thế mà khi đến lượt Thẩm Bùi Nhiên, lại làm Lâu Tri Diệc sinh ra một loại cảm giác lạ lùng, tựa như: “Nhìn thấu hồng trần, chẳng còn chút vướng bận thế gian.”

Hiện tại trẻ con ngày nay đối với thức ăn, chẳng lẽ đã không còn ham muốn trần tục nữa sao?"

Hệ thống: “......”

Dù không thể chắc Thẩm Bùi Nhiên có ghét bỏ thức ăn hay không, nhưng có một điều Lâu Tri Diệc biết rõ: Hắn nhất định đã chán đời.

Nếu không, sao lại lựa chọn hủy diệt thế gian chứ?

Đột nhiên, hệ thống lên tiếng: “Ký chủ!”

“Sao vậy?” Lâu Tri Diệc hỏi.

Hệ thống đưa ra một nhiệm vụ phụ:

[Nhiệm vụ chi nhánh: Hài tử nhà mình phải yêu thương, dù có khó khăn cũng không được để khổ sở.

Thể hiện sự quan tâm yêu thương đồ đệ, hãy tới đấu võ đài chợ đen ngầm, kiếm đủ ít nhất một vạn linh thạch làm tiền tiêu vặt cho đồ đệ.

Thời hạn nhiệm vụ: Một tháng.]

Hệ thống thản nhiên nói: “Ký chủ, nhiệm vụ tới rồi.”

Lâu Tri Diệc mặt không đổi sắc.

Không thể trách mình nói ra lời này, chỉ có thể đổ lỗi cho việc mình dành tình yêu sâu đậm và nặng nề cho đồ đệ tương lai của mình.

Ngay sau đó, Lâu Tri Diệc do dự nói: "Một vạn linh thạch? Ta dù có khả năng tạo ra linh thạch, cũng không thể trong một tháng mà sinh ra được từng ấy linh thạch, đúng không?"

Hệ thống nói: "Ký chủ, trong nguyên tác, Thẩm Bùi Nhiên từ Yên Châu đến Thanh Châu mất một năm. Trong khoảng thời gian đó, hắn kiếm được mười vạn linh thạch ở chợ đen."

Cuối cùng, hệ thống còn bổ sung: "Trong quá trình ấy, còn không ít lần bị những kẻ công cặn bã quấy rối."

Ý tứ này chẳng phải là, Thẩm Bùi Nhiên thậm chí có thể kiếm được mười vạn linh thạch chỉ trong một năm, còn ngài thì không làm được sao?

Lâu Tri Diệc nhìn thoáng qua Thẩm Bùi Nhiên, đáp ứng nói: “Được, ta chấp nhận.”

Dù có vất vả, cũng không thể để hài tử chịu khổ. Tiểu hài tử đang ở độ tuổi cần phát triển cơ thể.

Trước bàn ăn, Thẩm Bùi Nhiên hơi cụp mắt, không chút cảm xúc mà ăn hết hạt cơm cuối cùng trong chén.

Những món ăn này, đối với hắn mà nói, chẳng khác nào nhai sáp.

Hắn đã không còn nhớ từ bao giờ bản thân mất đi khả năng cảm nhận hương vị. Dù quay lại một đời, cảm giác ấy vẫn không thay đổi.

Một lát sau, Thẩm Bùi Nhiên đứng dậy, khẽ ngước mắt nhìn về phía Lâu Tri Diệc đang đứng cạnh cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lâu tiền bối, ta xong rồi.”

Lâu Tri Diệc nghe vậy liền đứng thẳng, thu dọn đồ ăn trên bàn rồi giao cho tiểu nhị bên ngoài.

Ngoài trời, màn đêm sâu thẳm ánh trăng sáng ngời treo trên bầu trời đầy sao, phủ ánh sáng dịu dàng lên màn đêm mênh mông.

Lâu Tri Diệc nói: “Những ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, tối nay ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Thẩm Bùi Nhiên nghe xong, ánh mắt không có biến đổi, chỉ an tĩnh làm theo.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn, Lâu Tri Diệc, vốn đang ngồi tu luyện trên giường, mới mở mắt. Y nhìn về phía Thẩm Bùi Nhiên nằm yên trên giường, đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Sợ rằng khi Thẩm Bùi Nhiên tỉnh lại, không thấy mình sẽ cảm thấy hoảng sợ, Lâu Tri Diệc để lại một mảnh giấy nhỏ trước khi rời đi.

Y lấy từ trong tay áo ra một đôi hạch đào, đặt một chiếc lên trên mảnh giấy để giữ chặt, căn dặn hệ thống:

“Nhớ kỹ, không được để gió thổi bay hay để người khác lấy mất.”

Y đã từng chứng kiến quá nhiều hiểu lầm xảy ra chỉ vì một mảnh giấy bị mất.

Hệ thống nói: “Được, ta sẽ báo cáo tình hình với ngài ngay khi có bất kỳ chuyện gì xảy ra.”

Quan trọng hơn cả, hạch đào này dùng để đo lường xem có kẻ nào không nên tới gần Thẩm Bùi Nhiên hay không. Nếu có, chỉ việc xử lý gọn ghẽ rồi tống cổ ra ngoài!

Trước khi rời khỏi phòng, Lâu Tri Diệc ngoái lại nhìn một lần nữa.

Trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt nghiêng của Thẩm Bùi Nhiên hiện lên vẻ yên tĩnh mà xinh đẹp.

Lâu Tri Diệc chưa từng nghĩ rằng “xinh đẹp” có thể dùng để hình dung một thiếu niên. Nhưng hôm nay, y đã thấy.

Một thiếu niên ngoan ngoãn, xinh đẹp, lại tràn đầy linh khí.

Một đứa trẻ như thế không đáng bị những kẻ bại hoại đối xử như một món đồ chơi, một trò tiêu khiển.

Lâu Tri Diệc bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ phủ xuống, như lớp lụa bạc mỏng manh trải đều khắp gian phòng.

Một lúc sau, Thẩm Bùi Nhiên, vốn nên đang say giấc, khẽ run hàng mi và từ từ mở mắt.

Hắn ngồi dậy, bước tới bên bàn, ánh mắt nhanh chóng rơi vào tờ giấy đang được đè bởi một cặp hạch đào.

Trên tờ giấy, dòng chữ hiện rõ:

"Ta có việc phải ra ngoài trong đêm. Nếu tỉnh dậy và cần gì, hãy tìm tiểu nhị trong khách điếm. Nếu gặp tình huống khẩn cấp, ta sẽ cảm nhận được và quay lại ngay."

Thẩm Bùi Nhiên đưa tay cầm tờ giấy lên.

Trong suốt quá trình, cặp hạch đào trên bàn vẫn nằm yên, không hề dịch chuyển.

Ánh trăng êm dịu, nhẹ nhàng chiếu rọi, bao trùm lấy dáng vẻ cô tịch của Thẩm Bùi Nhiên.

Đôi tay thon dài cầm lấy cặp hạch đào. Thẩm Bùi Nhiên nhắm mắt lại, tập trung thần thức dò xét.

Ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác mơ hồ dâng lên, khiến đôi mày hắn hơi nhíu lại.

Chiếc hạch đào này, ẩn chứa một phần sức mạnh căn nguyên của hắn đời trước.

-------------DFY--------------