Lâu Tri Diệc nói: “Thống Tử, ngươi là hệ thống dưỡng thành đại nam chủ, nhớ kỹ, phải luôn cảnh giác trước những tra công có ý đồ xấu muốn lại gần.”
“Nếu bất kỳ kẻ nào trong số đó xuất hiện trong phạm vi trăm dặm quanh đồ đệ tương lai của ta, lập tức phải báo cho ta biết, rõ chưa?”
Hệ thống không nhịn được lên tiếng: “Ký chủ, Thẩm Bùi Nhiên hiện tại còn chưa bái ngài làm sư đâu. Nếu lần này xảy ra ngoài ý muốn.....”
Không hiểu tại sao, mỗi lần Thẩm Bùi Nhiên ở gần, nó đều không dám lộ diện, chỉ sợ bị phát hiện. Đây chắc hẳn là khí tràng độc nhất của nam chính đại lão.
Lâu Tri Diệc bình thản nói: “Tuyệt đối không có ngoài ý muốn. Có ta ở đây, ta nhất định bảo vệ Thẩm Bùi Nhiên an toàn tuyệt đối.”
Trong khi Lâu Tri Diệc và hệ thống đang thảo luận sôi nổi, Yến nhị trưởng lão sau khi trấn an Yến Thiếu Lăng, nghiêm túc hành lễ, nói: “Lâu tiền bối, trước đây là vãn bối lỗ mãng mạo phạm, mong tiền bối lượng thứ.”
“Thiếu chủ nhà ta và Thẩm thiếu chủ vốn là bạn tốt từ nhỏ. Nay nghe tin Thẩm gia gặp nạn, thiếu chủ nhà ta lo lắng cho sự an nguy của Thẩm thiếu chủ nên mới vội vã đến đây. Tuyệt đối không có ý muốn đối đầu với Lâu tiền bối.”
Lâu Tri Diệc lấy tay chống cằm, bình tĩnh nói: “Người ngươi xin lỗi, không phải ta. Là Thẩm Bùi Nhiên.”
Yến nhị trưởng lão nghe vậy, thần sắc cứng đờ. Ông quay sang nhìn Thẩm Bùi Nhiên đang lặng lẽ cúi đầu.
Bắt một tu sĩ Độ Kiếp như ông đi xin lỗi một thiếu niên không có chút tu vi nào?
Chuyện đó, tuyệt đối không thể xảy ra.
Yến nhị trưởng lão đối diện ánh mắt sắc bén của Lâu Tri Diệc, đành phải gượng gạo lên tiếng giải thích:
“Trước đó, ta thấy Thẩm thiếu chủ cầm chủy thủ trong tay, tưởng rằng hắn muốn gây tổn thương đến thiếu chủ nhà ta, nên trong tình thế cấp bách mới ra tay."
"May mắn có Lâu tiền bối ở đây... Đây chỉ là một hiểu lầm.”
Yến nhị trưởng lão không hề nhắc đến việc xin lỗi Thẩm Bùi Nhiên. Điều này khiến trong lòng Lâu Tri Diệc thoáng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Hệ thống nói: “Ký chủ, đây chính là Tu Tiên giới. Cá lớn nuốt cá bé, mọi người chỉ nhìn vào thực lực, kính trọng cường giả.”
“Trong nguyên tác, những tên tra công đó giai đoạn đầu chỉ coi Thẩm Bùi Nhiên là kẻ yếu, không đáng bận tâm. Mãi đến khi hắn trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, họ mới tỉnh ngộ, lần lượt lao vào cảnh ‘truy thê hỏa táng tràng’.”
Lâu Tri Diệc thầm nghĩ: “Ai cần cái cảnh ‘hỏa táng tràng’ đó chứ? Nếu là ta, chẳng bằng thiêu sạch cả đám tra công, đến tro cốt cũng không để lại.”
Y hạ mắt xuống, không nói thêm lời nào.
Không khí trong viện đột nhiên trở nên căng thẳng, như bị đông cứng lại.
Yến nhị trưởng lão không khỏi cảm thấy thấp thỏm, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Cuối cùng, sau một hồi im lặng kéo dài, Lâu Tri Diệc mới cất lời: “Nếu đã vậy, cứ giải quyết như thế này đi.”
Giọng nói của y vẫn điềm tĩnh, nhưng từng chữ lại khiến người nghe không rét mà run.
“Yến nhị trưởng lão, trước đó ngươi đã dùng tám phần lực đạo để ra tay với Thẩm Bùi Nhiên. Bây giờ, ta sẽ tự phong bế tu vi xuống ngang với ngươi, sau đó dùng tám phần lực để đánh thiếu chủ nhà ngươi. Ông thấy sao?”
Ánh mắt Lâu Tri Diệc khóa chặt Yến nhị trưởng lão, khuôn mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt:
“Tất nhiên, trong quá trình này, ngươi có thể đứng ra chắn trước mặt thiếu chủ nhà ngươi và nhận thay một chưởng.”
Yến Thiếu Lăng bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lâu Tri Diệc.
Ánh mắt hắn thoáng chút do dự.
Trước đó vì quá nóng lòng, hắn chưa kịp nhìn rõ vị Kiếm Tôn trong truyền thuyết này là người thế nào.
Không ngờ rằng Kiếm Tôn lại sở hữu một dung mạo tuyệt mỹ như vậy.
Nét đẹp kiêu sa kết hợp với khí chất xuất trần thanh lãnh của y, ngược lại càng làm tăng thêm vài phần rực rỡ đến chói mắt.
Y chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, bình tĩnh mà ung dung, tựa như…
Thẩm Bùi Nhiên chậm rãi mở mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Yến Thiếu Lăng đang ngã ngồi trên mặt đất.
Lâu Tri Diệc nhận ra động tĩnh từ người bên cạnh, liền quay đầu lại, ôn hòa nói: “Cảm giác thế nào rồi?”
“Lâu tiền bối, ta đã đỡ hơn nhiều.” Thẩm Bùi Nhiên nhẹ nhàng đáp lời.
Tiếng nói thanh lãnh của Thẩm Bùi Nhiên vang lên, tức khắc kéo Yến Thiếu Lăng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Ánh mắt hắn rơi vào thiếu niên đang ngồi trên ghế, ngoan ngoãn trả lời Lâu Tri Diệc. Trái tim như bị cào xé, tâm thần hỗn loạn. Lúc này, hắn bỗng hận không thể thay thế vị trí ấy, chỉ mong mình chính là sư tôn của Thẩm Bùi Nhiên, để được nghe hắn dịu dàng nói những lời nhỏ nhẹ.
Yến Thiếu Lăng vươn tay, lớn tiếng hô lên: “Ta nguyện ý!”
Hắn vừa cất tiếng hô to, tức thì ánh mắt của cả ba người trong viện đồng loạt đổ dồn về phía hắn.
Với dáng vẻ ngây ngốc vì “tình yêu,” Yến Thiếu Lăng đối diện ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Bùi Nhiên, nói: “Ta nguyện ý chịu một chưởng từ Lâu tiền bối để xin lỗi A Nhiên.”
Trong lòng hắn nghĩ, nếu vì cú chưởng này mà bị thương, liệu có cơ hội được A Nhiên chăm sóc bên cạnh không?
Yến nhị trưởng lão đứng bên cạnh tức giận đến mức sắc mặt biến dạng, như thể cả gương mặt đang căng phồng lên.
Lâu Tri Diệc bình tĩnh nói: “Yến nhị trưởng lão, chính thiếu chủ nhà ngươi đã đồng ý chịu một chưởng này thay ngươi rồi.”
“Thiếu chủ…” Yến nhị trưởng ngữ khí chua xót nói.
Yến Thiếu Lăng chỉ lo nhìn chằm chằm Thẩm Bùi Nhiên, nghe lời khẳng định từ Lâu Tri Diệc, trong lòng hắn lại càng thêm vui sướиɠ: “Đúng vậy, chính là như thế!”
Lâu Tri Diệc khẽ nhếch môi, đầu ngón tay phát ra một luồng linh lực nhẹ, áp chế tu vi xuống kỳ Độ Kiếp.
Dù vậy, hắn vốn dĩ không cần phải cố sức làm vậy.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng Lâu Tri Diệc hiểu rõ tình trạng vận chuyển linh lực trong cơ thể mình.
Một chưởng này, dù có cố gắng toàn lực, y cũng không thể bộc phát ra sức mạnh ở mức Đại Thừa.
Chỉ cần Lâu Tri Diệc hành động nhanh gọn, người khác sẽ không dễ dàng phát hiện ra sự suy giảm trong thực lực của y.
Sắc mặt Yến nhị trưởng lão liên tục thay đổi. Khi nhìn thấy sức mạnh từ Lâu Tri Diệc, ông hiểu rằng bản thân dù thế nào cũng không thể tránh khỏi một chưởng này.
Vì thế, ông cất lời: “Hy vọng Lâu tiền bối sẽ tuân thủ lời hứa.”
Lâu Tri Diệc nói: "Tất nhiên rồi."
Lòng bàn tay y khẽ vận chuyển, ánh sáng linh lực bừng lên rực rỡ, tựa như ánh trăng sáng trong, yên tĩnh chảy xuôi mà không gây tiếng động.
Nhưng từ sự tĩnh lặng ấy, Yến nhị trưởng lão cảm nhận được sức mạnh thần bí khó lường và nguồn lực cuồn cuộn, không thể nắm bắt.
Thần sắc ông trở nên nghiêm trọng hơn.
Ban đầu, ông nghĩ rằng khi cả hai cùng trong cảnh giới Độ Kiếp, ông hoàn toàn có thể chống đỡ được một chiêu này. Nhưng lúc này, ông hoàn toàn không dám chắc.
Cảnh giới của tu sĩ được chia thành chín bậc, thế nhân luôn cho rằng khoảng cách từ Độ Kiếp đến Đại Thừa chỉ là một bước ngắn.
Nhưng ai ngờ được, một bước này lại khiến biết bao thiên tài phải dừng chân.
Dù Lâu Tri Diệc đã phong bế tu vi xuống Độ Kiếp, sức mạnh của y vẫn vượt xa những tu sĩ bình thường cùng cảnh giới.
"Ong ong"
Từ bốn phương tám hướng, linh lực hội tụ về lòng bàn tay của Lâu Tri Diệc. Y vung tay nhẹ, một chưởng đánh thẳng về phía Yến Thiếu Lăng.
Cú đánh trông có vẻ nhẹ nhàng như ánh trăng dịu dàng phủ xuống, nhưng khi thật sự va chạm, Yến nhị trưởng lão – người đứng chắn trước mặt Yến Thiếu Lăng – lại phải hứng chịu toàn bộ sức mạnh khủng khϊếp ấy.
Uy lực của một chưởng mang sức mạnh Độ Kiếp vang lên như sấm động, linh lực dồn dập như muốn nghiền nát không gian. Yến nhị trưởng lão dồn toàn bộ linh lực của mình để chống đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn hóa giải, buộc phải gắng gượng đón nhận một chưởng kinh thiên ấy.
Cả ông và Yến Thiếu Lăng phía sau đều bị sức mạnh kinh khủng đó xô ngã, thân thể bị cuốn bay xa rồi nặng nề rơi xuống đất.
Lâu Tri Diệc khẽ nâng tay, linh lực tỏa ra từ đầu ngón tay nhẹ nhàng như gió xuân. Dưới sức mạnh ấy, toàn bộ khu vực Thẩm gia cư trú vẫn vẹn nguyên, không chịu một chút tổn hại.
“Phụt!”
Yến nhị trưởng lão chật vật ngã xuống đất, không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Dù đau đớn đến cực hạn, ông vẫn gắng giữ trách nhiệm bảo vệ thiếu chủ. Lau đi vệt máu trên môi, ông vội quay sang nhìn Yến Thiếu Lăng. Nhưng thiếu chủ của ông cũng đang phun máu, ánh mắt đỏ ngầu, không chút che giấu mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Bùi Nhiên trong viện.
Ánh mắt ấy đầy tức giận, đầy đau khổ, nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Yến nhị trưởng lão cảm thấy huyết khí dâng lên trong l*иg ngực, không nhịn được lại phun thêm một ngụm máu.
Yến Thiếu Lăng cố gắng giơ tay, ngón tay run rẩy, nói: “A Nhiên... Nhìn ta, ta bị thương rồi...”
Lời nói chưa dứt, hắn bỗng cảm thấy sau cổ đau nhói, rồi lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Yến nhị trưởng lão thu tay lại, thấp giọng nói: “Lâu tiền bối, chuyện hôm nay, ngài đã hài lòng chưa?”
Lâu Tri Diệc đứng dậy, chậm rãi đi tới, nói: “Ngươi một chưởng, ta một chưởng. Tất nhiên là vừa lòng.”
“Nếu vậy, vãn bối xin phép đưa thiếu chủ rời đi.”
Yến nhị trưởng lão dứt lời, lập tức nhấc Yến Thiếu Lăng lên, xoay người rời đi.
Lâu Tri Diệc nói vừa lòng, nhưng trong lòng lại nghĩ, sự vừa lòng ấy còn cách xa lắm.
Đợi đến ngày sau...
Lâu Tri Diệc nhìn bóng lưng Yến nhị trưởng lão rời đi.
Một lúc lâu sau, Lâu Tri Diệc cất tiếng nói: “Yến gia nhị trưởng lão, ngày sau tại Thượng Lâm Xuân của Kiếm Tông, bản tôn sẽ chờ ngươi."
Nghe những lời này, bước chân của Yến nhị trưởng lão khựng lại trong giây lát. Bóng dáng vốn đang cố giữ vẻ ung dung nay không khỏi cứng đờ. Nhưng rồi, ông lập tức đi nhanh hơn, như muốn tránh khỏi uy áp đáng sợ của người phía sau.
"Ký chủ." Hệ thống nói: " Hôm nay hành động của ngài quả thật..."
Lâu Tri Diệc dựa người vào cánh cửa của sân viện, vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Yến gia nhị trưởng lão tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này."
Cơn đau nhói âm ỉ từ linh mạch dần dâng lên, khiến y cảm nhận rõ ràng sự tổn thương bên trong. Đau đớn này, y chịu được.
"Thay vì để ông ta ghi hận Thẩm Bùi Nhiên, thà để ông ta ghi hận ta. Sau này, khi muốn gây rắc rối, người mà yến nhị trưởng lão nghĩ đến đầu tiên sẽ là ta, chứ không phải đồ đệ của ta."
Hệ thống thấp giọng nói: "Ký chủ, thật ra ngài không cần phải làm như vậy. Tương lai, khi Thẩm Bùi Nhiên trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ tự mình đòi lại tất cả những gì đã mất, từng người một."
"Ta thì không thể. Ta không thể đứng nhìn người khác bắt nạt đồ đệ của mình."
"Nguyên chủ vì tương lai của đồ đệ mình có thể mất cả trăm năm để dọn sạch những tra công đáng ghét đó. Lâu Tri Diệc bình tĩnh nói, "Ta chẳng lẽ không thể làm được sao?"
"Hiện tại, dù ta chưa thể đảm bảo Thẩm Bùi Nhiên không chịu chút ấm ức nào, ít nhất trong trận chiến này, ta cũng thay hắn giành lại chút công bằng."
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Lâu Tri Diệc từ từ đứng thẳng, vẻ mặt không đổi, tiếp tục nói với hệ thống: "Còn nữa, có đại nhân vật nào đứng sau một vị đại nam chủ mà không bảo vệ hắn?"
"Ta chính là người sẽ đứng phía sau Thẩm Bùi Nhiên. Dù hắn có làm trời long đất lở, ta cũng sẽ che chắn hết."
"Thống Tử, đây là lần đầu tiên ta làm sư tôn. Làm được như thế, coi như không tệ lắm chứ?"
"Đương nhiên là không tồi."
Nói xong, hệ thống im lặng rút lui, biến mất không chút dấu vết.
Lâu Tri Diệc xoay người, nhìn về phía Thẩm Bùi Nhiên, nói: “Thẩm Bùi Nhiên, ngươi có trách ta đã tự ý quyết định không?”
Thẩm Bùi Nhiên nói: “Ta biết mọi việc Lâu tiền bối làm đều vì tốt cho ta.”
Nghe vậy, Lâu Tri Diệc cảm thấy hài lòng. Đúng là một đồ đệ ngoan, biết thông cảm và hiểu lòng sư tôn.
Lâu Tri Diệc vươn tay, vỗ nhẹ lên vai Thẩm Bùi Nhiên, nói: “Thẩm Bùi Nhiên, ngươi nhớ kỹ, sau này nếu có ai bắt nạt ngươi, tuyệt đối không được nhẫn nhịn. Ngay tại chỗ, hãy đánh trả lại!”
Đó mới chính là phong thái mà một đại nam chủ nên có.
Thẩm Bùi Nhiên hơi cụp mắt xuống, ánh nhìn sâu không gợn sóng im lặng, nhẹ giọng hỏi: “Nếu… ta không thể thắng thì sao?”
“Vậy thì cứ nói với ta. Ta sẽ đích thân thay ngươi đòi lại công bằng.”
Thẩm Bùi Nhiên nhìn y, rồi khẽ gật đầu đáp: “Được, ta hiểu rồi.”
Hiện tại, cả khu vực nơi Thẩm gia từng tồn tại chỉ còn lại một tòa nhà đơn độc, hoang tàn.
Trước khi rời đi cùng Thẩm Bùi Nhiên, Lâu Tri Diệc lấy từ trữ vật không gian một số mảnh ngọc, bắt đầu bày trận. Một phong ấn trận pháp được y cẩn thận thiết lập bao quanh khu vực này.
Thẩm Bùi Nhiên đứng bên cạnh, dõi mắt theo từng động tác của Lâu Tri Diệc. Nhìn trận pháp trước mắt, hắn cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ nhưng không thể nói rõ thành lời.
Lâu Tri Diệc đặt mảnh ngọc cuối cùng vào tâm trận pháp. Một luồng sáng chói lòa bừng lên, trận pháp được kích hoạt, bao phủ toàn bộ Thẩm gia trong một lớp phong ấn kiên cố, che khuất hoàn toàn khỏi tầm mắt thế nhân.
“Thẩm Bùi Nhiên, mối thù của Thẩm gia, sau này phải tự tay ngươi báo.”
“Trận pháp này sẽ bảo vệ nơi đây trong vòng trăm năm. Chỉ khi nào kiếm đạo của ngươi vượt qua cảnh giới hiện tại của ta, ngươi mới có thể phá vỡ phong ấn và mở lại nơi này.”
Thẩm Bùi Nhiên khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm:
“Lâu tiền bối, trận pháp này…”
Lâu Tri Diệc cắt lời, giải thích: “Đây là một trận pháp cổ xưa, vốn thuộc về một bí cảnh mà năm đó ta đã đoạt được. Ngươi không cần lo lắng, không ai khác có thể giải được nó.”
Còn về việc cường lực phá trận...
Hiện tại, trong Tu Tiên giới, kiếm đạo tu vi vượt qua Kiếm Tôn, e rằng chưa có lấy một người.
Thẩm Bùi Nhiên dùng thần thức cẩn thận khắc sâu hình ảnh toàn bộ trận pháp vào tâm trí.
Đời trước, ngày Thẩm gia bị diệt, hắn bị ép rời khỏi gia tộc, phải sống lang bạt khắp nơi, nhiều năm trời không thể quay lại quê hương.
Khi hắn đặt chân trở về Thẩm gia một lần nữa, đó là lúc thanh kiếm của hắn vung lên, tiêu diệt toàn bộ Yến gia.
Khi đó, trận pháp này vẫn còn tồn tại.
Chỉ là... hắn không biết ai, từ khi nào, đã đặt một trận pháp phong ấn Thẩm gia, bảo vệ nơi này suốt trăm năm, tránh khỏi sự quấy nhiễu từ bên ngoài.
Lâu Tri Diệc nói: “Thẩm Bùi Nhiên, trong vòng trăm năm, ngươi nhất định sẽ tìm ra kẻ thù đã hủy diệt Thẩm gia và báo thù cho tất cả người thân của mình. Hãy tin tưởng vào bản thân.”
Đồ đệ của y, dĩ nhiên là người lợi hại nhất.
-------------DFY--------------