Sư Tôn Cũng Tu Đạo Vô Tình Sao?

Chương 31

Kiếm Tông.

Phía trước quảng trường mây ngàn, đệ tử các phong qua lại tấp nập.

Tại cổng vào Kiếm Tông, hai đệ tử canh gác đang nghiêm túc kiểm tra thân phận những người ra vào.

Bỗng một luồng ánh sáng từ xa lao tới. Khi ánh sáng tan đi, một nam nhân trong bộ trường bào ánh trăng bước ra, phong thái uy nghiêm.

Hai đệ tử canh gác vừa nhìn thấy liền vội cúi người hành lễ: “Cung nghênh tông chủ!”

Người vừa đến chính là Cố Tuyết Vi, tông chủ Kiếm Tông.

Cố Tuyết Vi gật đầu đáp lại: “Ừm, các ngươi cứ tiếp tục làm việc đi.”

“Vâng!” Hai đệ tử đồng thanh đáp.

Họ quay lại nhiệm vụ kiểm tra đệ tử, nhưng trong ánh mắt trao đổi giữa họ vẫn hiện lên vẻ khó hiểu.

Tông chủ hôm nay sao lại đích thân đến đây? Có chuyện gì trọng đại xảy ra ư?

Không lâu sau, từ xa, hai bóng người xuất hiện trên con đường núi. Cố Tuyết Vi nhìn thấy, ánh mắt trở nên sáng ngời.

Ánh mắt Cố Tuyết Vi dừng lại nơi một người trong số đó. Khi Lâu Tri Diệc và Thẩm Bùi Nhiên đến gần, hắn áp chế cảm xúc, tiến lên trước, nói: “Sư huynh, ngươi đã trở về.”

Lâu Tri Diệc bất ngờ nghe thấy tiếng gọi "sư huynh," ngây người trong thoáng chốc, chưa kịp đáp lại.

Hệ thống trong đầu y lập tức nhắc nhở: "Cố Tuyết Vi, tông chủ Kiếm Tông, phong chủ Tinh Thần Hải, cũng chính là sư đệ của ngài."

Lâu Tri Diệc nghe xong, ánh mắt lập tức chuyển sang đánh giá Cố Tuyết Vi.

Cố Tuyết Vi mặc trường bào ánh trăng, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng rực, chân mày sắc tựa kiếm, toát lên khí chất lạnh lùng mà uy nghiêm như một thanh kiếm sắc bén chứa đầy ý chí.

Trong lòng, Lâu Tri Diệc không nhịn được thầm hỏi hệ thống: “Người này không phải là một tra công chứ?”

Hệ thống: “Cố Tuyết Vi thì không, nhưng đồ đệ của hắn thì có.”

Nghe vậy, Lâu Tri Diệc thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang Cố Tuyết Vi, nghiêm túc nói: “Tông chủ, ta mang một người trở về. Đây là Thẩm Bùi Nhiên.”

Cố Tuyết Vi nghe thấy Lâu Tri Diệc gọi mình là "tông chủ," thoáng sững sờ, rồi bật cười: “Sư huynh, chẳng lẽ ngươi đang trêu ta? Sao lại gọi ta là tông chủ?”

Lâu Tri Diệc mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Tông chủ, đây là trường hợp hi hữu, phải nghiêm túc một chút.”

Từ những cái tên mà nguyên thân đặt cho năm đại chủ phong, Lâu Tri Diệc đã mơ hồ đoán ra tính cách của nguyên thân cũng không khác mình là bao.

Quả nhiên, Cố Tuyết Vi không hề tỏ ra kinh ngạc trước lời này, chỉ cười nhẹ, gật đầu: “Sư huynh nói gì cũng đúng.”

Rồi ánh mắt Cố Tuyết Vi chuyển sang Thẩm Bùi Nhiên, cẩn thận quan sát một hồi.

Trước khi quay về Kiếm Tông, Lâu Tri Diệc đã tìm gặp tông chủ Cố Tuyết Vi tại Linh Tấn, giải thích ngắn gọn chuyện đưa Thẩm Bùi Nhiên đến để chuẩn bị vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai.

Lúc này, Cố Tuyết Vi bước tới nghênh đón, nói: “Sư huynh, đã bao năm Cửu Thiên Huyền Giai chưa từng được mở. Nếu hôm nay có thể tái khởi, đây hẳn là một niềm vinh hạnh lớn cho Kiếm Tông.”

Trong Linh Tấn, Cố Tuyết Vi đã biết rõ thân thế của Thẩm Bùi Nhiên, cũng như việc 16 năm trước, Lâu Tri Diệc từng đến nhà họ Thẩm để chúc mừng sự kiện vui mừng – sự ra đời của Thẩm Bùi Nhiên.

Thảm kịch Thẩm gia bị hủy diệt chỉ trong một đêm, Cố Tuyết Vi cũng đã nghe qua ít nhiều. Nhưng hắn không ngờ, vào cái đêm định mệnh ấy, Lâu Tri Diệc lại đích thân đến Yến Châu để đưa người về.

Sau khi nghênh hai người vào Kiếm Tông, Cố Tuyết Vi lập tức dẫn họ đến trước Cửu Thiên Huyền Giai.

Khi ba người đã rời đi, hai đệ tử canh gác lại nhìn nhau, đồng loạt nói:

“Ngươi nghe thấy chứ?”

“Có người muốn vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai!”

Chẳng mấy chốc, tin tức ấy đã lan khắp 108 tòa kiếm phong, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của các đệ tử Kiếm Tông.

“Cửu Thiên Huyền Giai?”

“Cửu Thiên Huyền Giai là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể vượt qua được sao? Ta nhớ rõ mấy năm trước, cái tên tiểu ma vương của Hạ gia đã đến, muốn vượt qua Cửu Thiên Giai để giành lấy cơ hội được Kiếm Tôn nhận làm đệ tử. Nhưng cuối cùng, hình như ngay cả tầng thứ ba cũng không leo nổi, đúng không?”

Ở Kiếm Tông, có một luật bất thành văn:

— Phàm là người vượt qua được Cửu Thiên Huyền Giai, đều có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của một trong năm vị phong chủ.

Trong số đó, bao gồm cả vị trí thân truyền đệ tử của Kiếm Tôn, phong chủ Thượng Lâm Xuân.

Khác với bốn vị phong chủ khác đã có đệ tử thân truyền chưa xuất sư, Kiếm Tôn từ trước đến nay chưa từng thu nhận bất kỳ ai.

Thậm chí, Thượng Lâm Xuân còn không công khai tuyển đệ tử bên ngoài.

Nếu muốn trở thành đệ tử của Kiếm Tôn, chỉ có một con đường duy nhất: vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai.

Thế nhưng, đã mấy trăm năm trôi qua, không một ai có thể hoàn thành thử thách này.

So với việc đó, trở thành đệ tử thân truyền của các phong chủ thuộc bốn đại chủ phong còn lại dường như có vẻ dễ dàng hơn một chút.

“Là cái tên Hạ Thanh Tầm ở tông môn bên kia sao? Đệ đệ của Hạ Văn Châu ấy, đúng không?”

“Hạ Thanh Tầm là đệ đệ ruột của Hạ Văn Châu, sao lại không có chút thiên phú nào? Ta nghe nói Hạ Thanh Tầm vì chuyện này mà tức giận đến mức gây ra án mạng, sang năm còn không định tham gia đợt tuyển chọn tân đệ tử của Kiếm Tông.”

“Vậy hắn sẽ đi đâu? Đạo Tông?”

“Các ngươi không nghe chuyện xảy ra đêm qua ở thần thành Yên Châu sao? Hạ Thanh Tầm vì làm Hạ gia mất mặt mà bị ép bồi thường 100 vạn linh thạch, sau đó bị Hạ Văn Châu mắng đến mức phải về nhà đóng cửa hối lỗi.”

“Ta thật không hiểu là kẻ nào gan lớn đến mức dám đυ.ng đến Hạ gia.”

“Nói về Hạ Thanh Tầm làm gì? Chúng ta không phải đang bàn về người muốn vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai sao?”

“Ta nghe nói, người đó là do chính Kiếm Tôn mang đến!”

“Sao có thể? Kiếm Tôn ngay cả Thượng Lâm Xuân còn không xuống núi, làm sao có thể tự mình đi đón người?”

“Là thật! Tin tức này ta chắc chắn!”

“Ta còn thấy Kiếm Tôn ở bên cạnh Cửu Thiên Huyền Giai. Cả tông chủ cũng có mặt!”

“Không thể nào! Kiếm Tôn lại muốn thu đồ đệ sao? Mà ta còn chưa thử vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai mà!”

“Ngươi đừng mơ mộng nữa.”

“Oa! Thiếu niên kia nhìn đẹp lạ thường, y hệt Kiếm Tôn.”

Các đệ tử trong Kiếm Tông đều đồng lòng công nhận rằng, trong toàn bộ tông môn, người đẹp nhất chính là Kiếm Tôn.

Kiếm Tôn được xem như một đóa hoa cao lãnh của Kiếm Tông:

Thanh nhã, lạnh lùng nhưng đầy sức hút.

Điều quan trọng nhất là: cường đại

“Ta cũng nhìn thấy! Còn nghe Kiếm Tôn gọi tên thiếu niên đó: Thẩm Bùi Nhiên. Kiếm Tôn còn vỗ vai cổ vũ hắn nữa.”

“Kiếm Tôn thật sự rất ôn nhu! Nếu được Kiếm Tôn gọi tên ta một lần, ta cảm thấy chết cũng đáng!”

“Ngươi cứ nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

“Nhưng không ai chú ý đến cái tên Thẩm Bùi Nhiên sao?”

“Tên Thẩm Bùi Nhiên này, có gì đặc biệt?”

“Điểm mấu chốt là họ Thẩm! Nghe kỹ, là họ Thẩm đấy!”

“Họ Thẩm thì làm sao? Ngươi nghĩ đến Thẩm Ý, cái đại ma vương kia? Còn Thẩm Bùi Nhiên thoạt nhìn ôn hòa y hệt Kiếm Tôn mà.”

“Hừ, các ngươi gọi Thẩm Ý là đại ma vương, chờ hắn quay về, có khi phải ngoan ngoãn gọi một tiếng sư huynh cũng nên.”

“Các ngươi thật sự không biết sao? Dù hiện tại thân phận này không còn giá trị gì nhiều, nhưng…”

“Thiếu chủ Thẩm gia, chính là Thẩm Bùi Nhiên!”

Vừa nghe cái tên này, những đệ tử đang ồn ào bàn luận náo nhiệt quanh Linh Tấn đều lập tức im bặt, bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ.

Thẩm gia, từng là một trong năm đại thế gia quyền lực nhất nhưng thiếu chủ Thẩm gia này giờ chỉ còn lại một mình.

Tin tức về việc Thẩm gia bị hủy diệt chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp nơi hơn một tháng trước.

Dù Thanh Châu cách Yên Châu khá xa nhưng không ít đệ tử Kiếm Tông vẫn nghe về trận đại biến xảy ra hôm đó.

Không ai biết Thẩm gia thực sự đã ẩn náu nơi nào, dường như có một bàn tay vô hình cố tình che giấu toàn bộ tung tích.

“Vậy nên… Kiếm Tôn đã rời tông từ một tháng trước?”

Sau một lúc lâu, có người không nhịn được lại truyền ra một tin tức qua Linh Tấn:

“Vạn dặm xa xôi đến Yên Châu, chỉ để đưa con trai của bạn cũ về, còn nhận người này làm đệ tử thân truyền... Đây đúng là một vị Kiếm Tôn thần tiên mà!”

“Nhưng Thẩm Bùi Nhiên có thể vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai hay không vẫn là một bí ẩn, sao lại được làm đệ tử thân truyền của Kiếm Tôn rồi? Cho dù là thiếu chủ Thẩm gia, cũng chưa chắc xứng đáng!”

“Haha, ta thấy ngươi chắc là người của Điểu Phong chứ gì? Sao mà ghen tị thế?”

“Điểu Phong cái gì? Ngươi mới là Điểu Phong! Ngươi là đệ tử phong nào? Ta chờ ngươi ở chân núi Lạc Hà Hữu Diên, đến đây chúng ta quyết đấu!”

“Ai da, ta chỉ đoán bừa thôi, không ngờ đúng thật là Điểu Phong. Cách nói chuyện cay cú thế này, không phải Điểu Phong thì là ai? Ta mới không thèm đến đâu, ngươi cứ vượt Linh Tấn mà đến đây đánh ta đi…”

Câu chuyện trên bài Linh Tấn còn chưa kết thúc thì đột nhiên “Rắc!” một tiếng, toàn bộ cuộc thảo luận bị cưỡng chế phong bế.

“Cấm sử dụng một ngày, tập trung tu hành cho tốt.”

Cùng lúc đó, trong không gian trữ vật của Lâu Tri Diệc, một tấm ngọc bài phát sáng nhấp nháy không ngừng cuối cùng cũng chìm vào yên lặng.

Thấy vậy, các đệ tử lập tức cất lại bài Linh Tấn .

Toàn bộ Kiếm Tông đều biết, người duy nhất có quyền phong bế toàn bộ bài Linh Tấn chính là đại sư huynh của họ, Kinh Uyên - nghiêm khắc nhưng đầy chính trực.

Một đệ tử đứng gần Cửu Thiên Huyền Giai lẩm bẩm oán trách: “Kinh Uyên sư huynh đang đi làm nhiệm vụ mà vẫn dành thời gian phong bế bài Linh Tấn của chúng ta.”

“Ai, đừng nói nữa! Thẩm Bùi Nhiên bắt đầu xông qua Cửu Thiên Huyền Giai rồi!”

“Đang!”

Một tiếng chuông ngân vang, ánh sáng linh quang bừng lên bao phủ toàn thân Thẩm Bùi Nhiên khi hắn bước vào Cửu Thiên Huyền Giai, đồng thời chặn đứng tất cả thần thức dò xét từ những người xung quanh.

Thấy vậy, Cố Tuyết Vi quay sang hỏi Lâu Tri Diệc: “Sư huynh, chúng ta có nên lên chờ Thẩm Bùi Nhiên ở trên Cửu Thiên Huyền Giai không?”

Trong mắt Cố Tuyết Vi, Lâu Tri Diệc hẳn đã có sự niềm tin tuyệt đối mới dám để Thẩm Bùi Nhiên thử thách Cửu Thiên Huyền Giai. Điều này đủ để khẳng định rằng sư huynh hắn tin chắc Thẩm Bùi Nhiên có thể vượt qua được.

Nghe lời đề nghị, Lâu Tri Diệc thoáng suy tư rồi gật đầu: "Được."

Hai người phất tay áo, thân ảnh chợt biến mất. Trong tích tắc, họ đã xuất hiện trên quảng trường biển mây phía trên.

Lâu Tri Diệc bỗng truyền âm hỏi trong lòng: "Hệ thống, vừa rồi trong không gian trữ vật có động tĩnh gì không?"

Y ban nãy mải nhìn Thẩm Bùi Nhiên bước lên Cửu Thiên Huyền Giai nên chưa kịp để ý. Đến khi có chút thời gian kiểm tra, lại không thấy gì bất thường.

Hệ thống nhớ đến cảnh tượng lần trước khi Lâu Tri Diệc vô ý ném hạch đào vào không gian trữ vật, liền chần chừ trả lời: "Ký chủ, ngài đã trở lại Kiếm Tông, nếu rảnh rỗi thì nên dọn dẹp không gian trữ vật một chút. Để đồ đạc lộn xộn thế này, mỗi lần tìm kiếm lại mất công."

Lâu Tri Diệc không thèm để ý nói: "Từ từ đi, khi nào rảnh thì dọn sau. Dù sao cũng loạn rồi, ta quen tìm đồ trong đống lộn xộn hơn."

Ngay lúc đó, Cố Tuyết Vi hỏi: "Sư huynh, đêm qua huynh có ở thần thành Yên Châu không?"

"Ừm, đệ muốn hỏi về thứ chìa khóa có thể thay đổi cục diện Cửu Châu đúng không?" Lâu Tri Diệc gật đầu rồi nói tiếp, “Ta đã lấy về xem qua một lúc, nhưng loại chìa khóa này vẫn còn cần tám cái nữa. Khi chúng được tập hợp đầy đủ mới có thể sử dụng.”

Y thoáng ngẫm nghĩ, nói thêm: "Theo ta đoán, mỗi châu đều có một chiếc chìa khóa."

"Còn tám chiếc nữa sao?" Cố Tuyết Vi nghe xong, chìm vào suy tư.

"Ta nghe nói, gom đủ chín chìa khóa có thể mở ra cánh cổng Tiên Giới thượng cổ."

Liên quan đến sự việc đêm qua, những gì có thể nói, Lâu Tri Diệc đều kể hết cho Cố Tuyết Vi.

Chỉ cần không phải đối mặt với kẻ tra hỏi, thái độ của y đối với những người khác vẫn luôn rất hòa nhã.

Cố Tuyết Vi nghe xong, chỉ khẽ cười thầm nghĩ: "Sư huynh vẫn như xưa, chuyện gì cũng không đặt nặng. Ngay cả việc lớn như phi thăng Tiên Giới cũng chẳng khiến huynh ấy bận lòng."

Khi hai người còn trò chuyện, tiếng chuông lớn từ Cửu Thiên Huyền Giai vang vọng, thu hút sự chú ý của ba vị phong chủ còn lại.

Một đạo cầu vồng lao đến nhanh chóng, giọng nói đã vang vọng trước khi người xuất hiện: "Tông chủ! Sao hôm nay lại có người muốn thử sức qua Cửu Thiên Huyền Giai vậy?"

Người vừa đến mặc áo bào xám lam, tóc bạc sáng ánh kim, khuôn mặt trẻ trung, tuấn mỹ hoàn toàn không lộ dấu vết của thời gian.

Hệ thống biết Lâu Tri Diệc không quen biết người này, bèn nói: "Phong chủ Lạc Hà Hữu Diên, tuổi tác lớn hơn ngài nhưng đạt đến cảnh giới Đại Thừa lại muộn hơn một chút."

Lời giới thiệu vừa dứt, ánh mắt của phong chủ Lạc Hà Hữu Diên thoáng liếc qua Lâu Tri Diệc trong bộ bạch y, giọng điệu bỗng thay đổi, chắp tay hành lễ:

"A! Kiếm Tôn cũng ở đây sao? Đã lâu không gặp Kiếm Tôn rồi."

Lâu Tri Diệc chắp tay đáp lễ: "Từ phong chủ."

Ngay sau đó, hai bóng người nữa cũng bay đến. Đó là phong chủ của Lâm Giang Tiên và Phượng Hoàng Đài. Khi nhìn thấy Lâu Tri Diệc, trong lòng họ không khỏi kinh ngạc, rồi đồng loạt cúi chào.

"Người đang thử sức qua Cửu Thiên Huyền Giai là ai?"

Phong chủ Lâm Giang Tiên nhìn thấy tầng đầu tiên của Cửu Thiên Huyền Giai sáng rực, không khỏi tò mò cất lời hỏi.

"Là đồ đệ của ta."

Giọng nói thanh nhã, trầm ổn của Lâu Tri Diệc vang lên, khiến những người xung quanh không khỏi sững sờ.

Trừ Cố Tuyết Vi đã biết trước, ba phong chủ còn lại không khỏi sững sờ.

"Kiếm Tôn nhận đồ đệ sao?"

Từ phong chủ nhịn không được hỏi lại.

"Ta và Thẩm Bùi Nhiên có duyên. Khi hắn chào đời, ta đã tặng một miếng ngọc bội làm lễ hạ sinh, cũng như tín vật."

Nghe đến đây, phong chủ Phượng Hoàng Đài, người duy nhất trong số họ là nữ kiếm tu, chỉ cười nhạt. Phượng Hoàng Đài xưa nay chỉ thu nữ đệ tử, nam nhân không thuộc danh sách. Vì thế, dù Thẩm Bùi Nhiên có xuất sắc thế nào, nàng cũng không mảy may nghĩ đến chuyện tranh giành.

"Kiếm Tôn quả thật đã nuôi dưỡng đồ đệ từ nhỏ." Một người cảm thán.

Mọi người đều nhìn về phía Cửu Thiên Huyền Giai, dõi theo Thẩm Bùi Nhiên.

"Ta nhớ không nhầm thì đã vài trăm năm chưa có ai vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai, đúng không?"

"Không phải vài trăm năm, mà gần ngàn năm. Ta nghe nói lần cuối có người thành công chính là Kiếm Tôn."

"Vậy nên đồ đệ của Kiếm Tôn cũng phải vượt qua thử thách này sao?"

"Kiếm Tôn tất nhiên phải chọn người xứng đáng làm đồ đệ!"

Trên quảng trường biển mây, không ít đệ tử tụ tập thì thầm bàn tán. Có kẻ tỏ vẻ kỳ vọng, cũng không ít người buông lời chê bai.

Lâu Tri Diệc liếc nhìn ánh sáng từ Cửu Thiên Huyền Giai, chỉ sau một lát ngắn ngủi, Thẩm Bùi Nhiên đã vượt qua tầng thứ tư.

Lâu Tri Diệc nhịn không được hỏi hệ thống: "Hệ thống, Cửu Thiên Huyền Giai thử thách cái gì vậy? Sao tốc độ của Thẩm Bùi Nhiên có vẻ nhanh như thế?"

“Cửu Thiên Huyền Giai là một phương pháp thử thách được lưu truyền từ thời thượng cổ,” Hệ thống giải thích. “Ký chủ, đừng nhìn Thẩm Bùi Nhiên hiện tại tiến rất nhanh. Đến ba tầng cuối, mới thực sự là thử thách khiến hầu hết các đệ tử đều gục ngã.”

Sáu tầng đầu của Cửu Thiên Huyền Giai kiểm tra các đặc điểm cốt lõi của tu sĩ khi bước vào con đường tu luyện, chủ yếu tập trung vào ý chí, sự nhẫn nại và lòng kiên định, để xác định liệu họ có thể bền bỉ bước tiếp trên con đường đại đạo hay không.

“Cụ thể là thế nào?” Lâu Tri Diệc thầm hỏi.

“Là sức ép từ trọng lực, mưa sa gió lớn và cả việc lạc bước trong những ảo cảnh không có điểm kết,” Hệ thống đáp. “Hầu hết chỉ kiểm tra thể lực mà thôi.”

Lâu Tri Diệc nhàn nhạt bình phẩm: “Những kịch bản này cũ kỹ quá. Thế còn ba tầng cuối là gì?”

“Vấn tâm, vấn đạo và thiên phú.”

“Càng cũ kỹ hơn.”

Hệ thống nhỏ giọng biện minh: “Ký chủ, dù cũ nhưng rất hiệu quả, đã khiến vô số người thất bại ở ba tầng này.”

Ba thử thách cuối cùng đầy biến hóa, khó lường và bí ẩn.

Hệ thống nhắc nhở thêm: “Ký chủ, ngài nên lo lắng cho Thẩm Bùi Nhiên ở thử thách vấn tâm. Đó là một tầng rất khó.”

Vấn tâm là thử thách tạo nên từ nhiều tầng ảo cảnh, tái hiện các ký ức sâu kín của người vượt ải, khơi gợi những đau khổ và ám ảnh trong lòng họ, biến chúng thành ảo ảnh chân thực.

Lâu Tri Diệc lập tức hiểu ra:

“Chắc là về chuyện Thẩm gia bị hủy diệt…”

Một lúc lâu sau, y trầm ngâm nghĩ: Ta tin tưởng hắn.

Trong khi trò chuyện cùng hệ thống, Lâu Tri Diệc để ý Thẩm Bùi Nhiên đã thắp sáng tầng thứ năm.

Cố Tuyết Vi quan sát, không giấu được sự ngạc nhiên: “Sư huynh, Thẩm Bùi Nhiên là đệ tử vượt qua năm tầng đầu nhanh nhất mà ta từng thấy.”

Lúc này, phong chủ Lạc Hà Hữu Diên cũng góp lời: “Nhắc đến người vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai nhanh nhất, trong những người ta từng chứng kiến, chỉ có một người đủ khiến cả Kiếm Tông phải kinh ngạc.”

Nghe vậy, Lâu Tri Diệc khẽ liếc nhìn phong chủ, lại phát hiện đối phương đang chăm chú nhìn mình.

Mình sao?

Cố Tuyết Vi cũng nhận ra ánh mắt này, suy đoán nói: “Lạc Hà phong chủ, ý người là sư huynh ta?”

Là người gia nhập Kiếm Tông sau, Cố Tuyết Vi chưa từng được chứng kiến cảnh Lâu Tri Diệc vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai năm xưa.

“Tông chủ, trong số những người ở đây, chỉ có ngài là không biết,”

Lạc Hà phong chủ cười, nói: “Thế này, ngài đoán xem năm đó Kiếm Tôn mất bao lâu để vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai?”

Cố Tuyết Vi suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc khoảng một canh giờ?”

Nói rồi, hắn liếc mắt nhìn Lâu Tri Diệc như mong được gợi ý.

Lâu Tri Diệc có chút chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi.

Thật ra, y cũng không biết.

“Ngài xem thường sư huynh của mình rồi,” Lạc Hà phong chủ bật cười. “Ngài biết không, sư huynh ngài chính là kiếm tu Đại Thừa duy nhất trong gần vạn năm được mọi người kính ngưỡng và gọi là Kiếm Tôn.”

Kiếm tu Đại Thừa không hiếm nhưng để được tôn xưng là Kiếm Tôn thì chỉ có Lâu Tri Diệc, người duy nhất đạt danh hiệu ấy trong hàng ngàn năm qua.

Cố Tuyết Vi quay sang, ngạc nhiên nói: “Sư huynh, năm đó huynh mất bao lâu để vượt qua Cửu Thiên Huyền Giai?”

Hệ thống nhắc: “Ký chủ, chỉ mất nửa khắc.”

Lâu Tri Diệc thản nhiên đáp: “Chắc khoảng nửa khắc đi?”

Trong lòng, Lâu Tri Diệc lặng lẽ tính toán theo thời gian hiện đại, một khắc là mười lăm phút.

Vậy thì nửa khắc, chẳng phải chính là hơn bảy phút một chút hay sao?

Thói quen này của nguyên thân không còn được coi là tật xấu nữa, mà đã đạt đến mức siêu phàm rồi!

“Thế nhân tôn kính Chiết Ảnh kiếm cũng vì điều này, không chỉ là thần khí mà chính là thanh kiếm bản mạng của ngài.” Hệ thống nhỏ giọng nói.

Giữa lúc đó, Thẩm Bùi Nhiên đã thắp sáng tầng thứ sáu, khiến mọi người xung quanh tập trung chú ý.

Hầu hết đều biết, vở kịch lớn thực sự nằm ở ba tầng cuối.

Lâu Tri Diệc nghe hệ thống nói mà lòng tràn đầy nghi hoặc.

Kiếm Tôn mạnh mẽ như vậy, lẽ nào thật sự bị trọng thương trong trận chiến với Ma Tôn, dẫn đến linh mạch tổn hại, không thể chữa trị?

Y chưa từng tiếp xúc với ma khí nên cũng không rõ tình trạng bị nó gây thương tích sẽ như thế nào. Nhưng mỗi khi vận chuyển linh lực, y đều không cảm nhận được dấu hiệu nào của năng lượng lạ xâm nhập.

Y đã thử hỏi hệ thống nhưng câu trả lời vẫn luôn mơ hồ.

Đành tạm gác nghi vấn, Lâu Tri Diệc ngước nhìn Cửu Thiên Huyền Giai trước mặt, nơi linh quang mờ ảo lập lòe trên bầu trời.

Ánh sáng đó dừng lại ở tầng thứ bảy đã lâu mà chưa được thắp sáng tiếp.

Ánh mắt Lâu Tri Diệc vẫn bình thản, lặng lẽ quan sát.

Tầng thứ bảy – khảo nghiệm “Vấn tâm”.

Trong ảo cảnh, Thẩm Bùi Nhiên đứng vững, xung quanh là một cơn bão ảo giác ập đến.

Tất cả đều là những ký ức đau thương từ kiếp trước, bắt đầu từ ngày gia tộc Thẩm bị tiêu diệt.

Trong biển lửa ngập tràn máu tươi của trận đại chiến nghịch thiên, hắn là người duy nhất sống sót, được đưa ra khỏi Thẩm gia.

Kể từ đó, hắn trải qua muôn vàn khổ nạn: bị Yến Thiếu Lăng cố tình tiếp cận, nhị trưởng lão Yến gia ngấm ngầm ám sát, cùng những điều kinh hoàng hắn tận mắt chứng kiến tại chợ đen dưới lòng đất.

Sau khi thoát khỏi tay nhị trưởng lão Yến gia, Thẩm Bùi Nhiên dần hiểu ra một phần sự thật.

Từ đó, Thẩm Bùi Nhiên không dám dùng tên thật, thậm chí cả họ “Thẩm” cũng không dám giữ lại.

Không còn linh thạch, hắn phải sống nhờ đấu võ đài dưới chợ đen, học cách tấn công vào những điểm chí mạng, làm thế nào để giành chiến thắng nhanh nhất và tàn nhẫn nhất.

Đối mặt với đủ loại ảo giác đang lao tới, ánh mắt Thẩm Bùi Nhiên vẫn bình thản, không gợn chút cảm xúc.

Cho đến khi âm thanh của một khối ngọc bội bị đập vỡ vang lên, đôi mắt hắn khẽ động, nhìn về phía một bóng hình đang đứng đối diện.

Hắn nhớ ra rồi.

Đó là khối ngọc bội lưu giữ kiếm ý, thứ đã khiến Chi Chủ chợ đen bị thương nặng, giúp hắn thoát thân.

Hắn cũng nhớ rõ, chính lúc người kia bị kiếm ý trọng thương đã buột miệng thốt ra ba chữ “Lâu Tri Diệc”. Chính điều đó đã dẫn hắn tới Thanh Châu, tham gia chiêu sinh của Kiếm Tông và trở thành đệ tử nơi đây.

Còn sau đó thì sao?

Lông mi Thẩm Bùi Nhiên khẽ run rồi hắn bước lên phía trước.

Những ảo cảnh mạnh mẽ bủa vây như muốn cản bước chân Thẩm Bùi Nhiên, muốn che lấp mọi thứ hắn đang tìm kiếm.

Trong từng ảo ảnh, từng giọng nói vang lên, không ngừng gọi tên hắn:

“A Nhiên! A Nhiên! A Nhiên!”

“A Nhiên, ngươi có thể tha thứ cho ta không…”

Nghe đến đây, Thẩm Bùi Nhiên dừng bước. Đôi môi mỏng khẽ động, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm vang lên trong ảo cảnh:

“Cút!”

Lời nói vừa dứt, tất cả ảo ảnh nổ tung, hóa thành tro bụi, tan biến vào không gian.

Những âm thanh gọi tên “A Nhiên” cũng dần chìm vào tĩnh lặng.

Không gian xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Thẩm Bùi Nhiên không bước tiếp, chỉ đứng yên tại chỗ.

Một lúc lâu sau, một thanh âm thanh lãnh lại vang lên, quen thuộc đến lạ kỳ:

“Thẩm Bùi Nhiên, ta đã chờ ngươi rất lâu.”

Đó chính là câu đầu tiên… sư tôn kiếp trước của hắn từng nói với hắn.

-------------DFY--------------