Buổi tối Lục Thành ở trong phòng viết luận văn tiên sinh cho, nghe thấy gian ngoài đột nhiên truyền đến giọng gã sai vặt hành lễ.
Theo sau một bóng người nho nhỏ ủy khuất đi đến: “Ca ca, muội viết không tốt.”
Lục Thành ôm Thịnh Nam Chi lên trên ghế ngồi, hỏi: “Chữ nào không biết?”
“Chữ nào cũng không biết!”
Thịnh Nam Chi chỉ vào chữ mới học hôm nay, buồn rầu nắm chặt bút lông: “Vì sao kết cấu chữ lại phức tạp? Nét chữ nhiều như vậy, một chút cũng không nhớ được!”
Bởi vì Tiểu Đào ở bên cạnh hầu hạ, cho nên Lục Thành chỉ nhàn nhạt gật đầu, lấy bút viết từng nét ra giải thích cho Thịnh Nam Chi.
Thịnh Nam Chi tiến bộ không ít, tuy rằng viết có chút gập ghềnh. Nàng không muốn ở trước mặt ca ca mất mặt nên nghiêm túc luyện tập mấy lần.
Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết hiếm thấy lộ ra biểu tình nghiêm túc, thẳng đến viết thuần thục mới cầm lấy trang giấy, cười vui vẻ, “Ca ca, xem!”
“Ừ, viết không tồi.”
Thịnh Nam Chi còn muốn Lục Thành dạy nàng viết, Tiểu Đào tiến lên cười nói: “Tiểu thư đã qua giờ ngủ, ma ma sẽ tới tìm.”
Ma ma quản sinh hoạt rất nghiêm, tưởng tượng đến bộ dáng ma ma tức giận, Thịnh Nam Chi ngoan ngoãn nhảy xuống ghế.
Ngoan ngoãn nói với Lục Thành: “Ca ca ngủ sớm nha! Ngủ ngon!”
Lục Thành gật đầu, nhìn người đi ra ngoài, mới viết tiếp một nửa bài luận, cuối cùng nhẹ nhàng thở hắt ra dựa vào lưng ghế.
Không phải tiểu Nam Chi quấy rầy việc học, là phu tử cho bài tập đơn giản, hắn xem hiểu thế cục, lại hiểu được sáng tạo cách tân, viết luận văn trong sách, không có gì khó khăn.
Là tật đau đầu lại tái phát.
Thần kinh xé rách muốn nứt ra, đôi mắt đảo loạn, chỉ nghĩ hủy diệt tất cả, tâm tư âm u không ngừng nảy sinh.
Cũng may hắn khống chế cảm xúc xuống, không có bị Thịnh Nam Chi phát hiện. Lại nghĩ tới trước kia tái phát đau đầu, ánh mắt mẫu thân lạnh băng chán ghét, giống như hắn là đồ dơ bẩn.
“Không thể bị người... phát hiện.” Lục Thành thở ra một hơi, cắn răng nhỏ giọng nói.
Tiêu tốn ý chí rất lớn mới phá hủy hết suy nghĩ âm u.
Mặc dù đã qua cơn đau, hắn thẳng lưng dựa ghế như cũ.
Mồ hôi lạnh ứa ra, toàn thân phát run, quần áo chưa loạn một tấc.
Càng là đêm tối hắn càng bài xích, mất ngủ kéo dài, thần kinh kêu gào không thể đi vào giấc ngủ.
Ngoại trừ…… lần ngủ cùng tiểu Nam Chi.
Ban đêm tâm tư âm u càng nặng, bản chất càng rõ ràng.
Con người một khi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp sẽ không muốn trở lại quá khứ tiếp tục chịu đựng.
Chỉ chốc lát ngọn đèn dầu trong phòng tắt, gã sai vặt canh giữ gian ngoài tập mãi thành thói quen rời đi.
Lục thiếu gia không thích đông người, cũng không thích có người hầu hạ, hạ nhân đều canh giữ ở gian ngoài nghe phân phó.
Tuy thân phận Lục Thành ở trong phủ có chút xấu hổ nhưng không thể phủ nhận ở chỗ Lục Thành làm việc nhẹ nhất.
A Bảo vừa ngáp vừa nghĩ, Lục thiếu gia không thích cùng hạ nhân nói chuyện, chưa bao giờ hà khắc hạ nhân, không cần cố tình đi lấy lòng chủ tử, lại không cần từng thời khắc lo lắng an nguy, thích hợp gã sai vặt chơi bời lêu lỏng như a Bảo.
Gã sai vặt lêu lỏng không phát hiện chủ tử đi ra ngoài, sớm không ở trong phòng.