Tiểu Nam Chi luyện chữ không tốt lắm, không thể nhớ kỹ toàn bộ nét chữ. Nhưng lão tiên sinh trước kia dạy học ở Quốc Tử Giám, đệ tử đều tuyển chọn ra từ học sinh ưu tú các nơi, lần đầu tiên gặp Thịnh Nam Chi ngốc như vậy.
Từ trước đến nay lão tiên sinh nghiêm túc, trong lúc nhất thời tức giận đến râu đều nhếch lên, Thịnh Nam Chi sợ hãi nhìn mặt lão gia gia trở nên hồng hồng.
Cuối cùng Phó Uyên dặn dò lần thứ hai, tuyên bố tan học, còn không đợi Thịnh Nam Chi vui vẻ, lão nói thêm: “Ngày mai nghe viết, hôm nay học chữ, sai một từ đánh một cái, ngày mai không nhẹ nhàng như hôm nay, khi nào viết đúng mới tan học.”
Tiểu Nam Chi kéo ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Vâng”.
Thịnh Nam Chi ngồi trên đệm, trong tay cầm bánh nhân hạnh nhân, miệng nhỏ cắn một miếng, điểm tâm ngọt ngào cũng không thay đổi mây đen giăng đầy tâm tình.
Nàng không rõ vì sao học tập khó như vậy! Ngồi xem ca ca học rất dễ dàng nha! Chẳng lẽ do mình quá ngốc?
Tiểu Nam Chi ủ rũ cúi đầu.
Chờ tới buổi chiều đến luyện võ trường nhìn thấy Lục Thành, Thịnh Nam Chi lại tràn ngập tinh thần phấn chấn, ngọt ngào hô to: “Ca ca!”
Lục Thành lãnh đạm gật đầu.
Ca ca hôm nay lạnh lùng, không phải rất thân sao! Hai người không phải một đôi tốt nhất thiên hạ sao!
Hôm nay tiểu Nam Chi chịu hai lần đả kích, buồn bực khóe miệng cụp xuống, giống chó con ủ rũ.
Giáo tập tiên sinh cho tiểu Nam Chi thanh gỗ làm tiểu kiếm, dịu dàng nói: “Tiểu thư theo không kịp cũng không sao.”
Thừa tướng khoan dung Thịnh Nam Chi, khóa võ học chủ yếu dạy Lục Thành, nếu Thịnh Nam Chi hứng thú, có thể theo ý nàng bồi dưỡng.
Cho nên giáo tập luyện võ trường một chọi một nghiêm túc dạy Lục Thành. Thịnh Nam Chi cầm kiếm gỗ đánh bù nhìn.
Lục Thành nhìn về phía tiểu Nam Chi, khóe miệng cong lên, thật mau thu liễm lại.
Giáo tập thấy Lục Thành tiến bộ, vừa lòng gật đầu, cho thiếu niên tự luyện một hồi, giáo tập về Long Kỳ quân tham gia tuần tra.
Thị nữ chờ ngoài luyện võ trường, giáo tập vừa đi trong luyện võ trường chỉ thừa hai người.
Lục Thành đi đến bên Thịnh Nam Chi, vỗ đầu nàng: “Chi Chi đang chơi?”
Thịnh Nam Chi không thể lý giải ca ca nhưng ca ca chịu cùng nàng nói chuyện trong lòng rất vui vẻ, nhịn không được trả lời ca ca.
“Đây là võ công Chi Chi bảo hộ ca ca!” Nói xong lại phô vài đường cho Lục Thành coi: “Xem đây” võ công.
Thịnh Nam Chi còn nhỏ, có nhiều chuyện không giữ được trong lòng, nhìn bù nhìn nói: “Ca ca mới gọi ta tại sao ngươi trả lời! Rất tốt với ta rồi lạnh nhạt, ta còn tưởng ca ca có bạn mới, bất hòa Chi Chi người tốt nhất thiên hạ.”
Nhìn đôi mắt Thịnh Nam Chi thấm nước, trong lúc nhất thời Lục Thành nói không nên lời: “Bởi vì...”
Lục Thành không nói thật, che giấu trầm mặc trong mắt: “Là bởi vì có người ngoài nên ca ca thẹn thùng.”
Thịnh Nam Chi “Ngao” một tiếng, không chút hoài nghi tin tưởng, bắt lấy ngón tay Lục Thành quơ quơ: “Ca ca đừng thẹn thùng, về sau muội trộm chào hỏi ca ca trong lòng, được không?”
Trước kia không ai nguyện ý chào hỏi một tai tinh, bọn họ càng nguyện ý dùng nắm đấm nói chuyện. Nhìn đôi mắt Thịnh Nam Chi nghiêm túc, trái tim Lục Thành phủ bụi nhiều năm mềm nhũn, gật đầu nói: “Được.”
Hắn sẽ không nói cho tiểu Nam Chi loanh quanh lòng vòng trong chuyện này, nếu muốn lưu bên cạnh Thịnh Nam Chi lâu chút, phải trưởng thành thành kẻ lợi hại, có một số người có một số việc cần bảo trì khoảng cách, thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Mặc kệ bị bồi dưỡng như thế nào, chủ tử vĩnh viễn là chủ tử.
Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.