Màn đêm buông xuống, thái y bắt mạch Thịnh Nam Chi, cho uống thuốc, nằm trong ổ chăn nghe Thịnh Minh kể chuyện trước khi ngủ.
Trong phòng tỏa hương an thần nhàn nhạt, giường gỗ lớn khắc hoa, thị nữ huân qua hương cho giường đệm.
Người trên giường ngoan ngoãn đáng yêu, mắt hạnh đen lúng liếng chớp chớp, cả khuôn mặt trong ổ chăn ấm áp thấm ra một tầng hồng.
Giọng Thịnh Minh đọc sách trầm thấp, còn chưa đọc bao nhiêu, Thịnh Nam Chi ôm búp bê vải ngủ ngon lành.
Thấy tiểu Nam Chi đã ngủ, Thịnh Minh đứng dậy dịch góc chăn, thị nữ thả màn giường xuống. Khuôn mặt ôn nhu trầm xuống, lạnh giọng dặn dò: “Trông kỹ tiểu thư, đừng để chuyện lần trước có lần thứ hai.”
Bọn thị nữ đồng loạt quỳ xuống, mặc dù sợ hãi cũng chưa từng phát ra một tiếng thở.
Người trên giường ngủ ngon lành, không biết tối nay huyết vũ tinh phong.
Thịnh Minh trở lại thư phòng, gọi Lục Thành lại đây.
Thiếu niên hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trước mặt Thịnh Minh.
Thịnh Minh uống một ngụm trà, nói: “Tiền căn hậu quả trại ngựa ta biết không ít, ngươi cứu tiểu thư có công, muốn khen thưởng cái gì đều có thể.”
Lục Thành rũ mắt, thấy không rõ thần sắc: “Không cầu thưởng, chỉ mong có thể tiếp tục ở trong phủ.”
“Ngươi thiên tư trác tuyệt, mặc dù không đề cập tới cũng có thể ở lại phủ bồi dưỡng, ngươi xác định chỉ có yêu cầu này?”
“Đúng vậy.”
Thịnh Minh gật đầu, trong mắt có ý khen ngợi. Lại hỏi chuyện phát sinh dọc đường đi, nghe mấy chỗ thời khắc nguy hiểm, trong lòng quặn lại.
Lục Thành đem cử chỉ dị thường thị vệ hôm nay bẩm báo cho thừa tướng, sắc mặt Thịnh Minh trầm xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ án thư gỗ đỏ, thân ở địa vị cao lâu rồi trên người mang theo khí chất không giận tự uy.
Phái đi tìm Thịnh Nam Chi đều là tâm phúc thừa tướng, có người dám cấu kết ngoại tặc, ngụy trang binh lính ý đồ mang nữ nhi đi trước, vọng tưởng uy hϊếp Thịnh Minh.
Thịnh Nam Chi là mấu chốt của Thịnh Minh, không cần Lục Thành nhiều lời, Thịnh Minh sẽ bắt kẻ phản đồ.
“Đã nhiều ngày vất vả, sớm về nghỉ ngơi, tuy mới trở về nhưng việc học ngày mai không thể quên.”
“Vâng.”
Lục Thành đi rồi, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, ánh nến lay động, chiếu ra hai bóng người.
Mưu sĩ tránh sau màn chậm rãi đi ra, phe phẩy phiến quạt Khổng Minh, nhìn phương hướng Lục Thành rời đi, nhàn nhạt nói: “Người này bất phàm.” Rồi ngước mắt nhìn về phía Thịnh Minh: “Thái Sơn sập trước mắt mặt bất biến, có thể chuyển nguy thành an, trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát. Cẩn trọng bồi dưỡng nhất định có thể gánh vác thay tướng gia.”
Gia Cát Thành phe phẩy quạt vài cái, phiến quạt nhẹ điểm không trung: “Tướng gia, người không cảm thấy hắn lớn lên có chút quen thuộc?” Lại lẩm bẩm nói: “Giống ai đây? Thật sự nhớ không rõ.”
Thịnh Minh nhẹ gõ mặt bàn: “Ta đã phái người điều tra qua bối cảnh, thật sự không có gì đặc thù, chỉ có thời thơ ấu quá mức bi thảm. Theo như lời Lục Thành cần mau chóng tìm ra phản đồ đánh chủ ý lên Chi Chi, trăm triệu lần không thể giữ.”
“Thủ hạ cũng nên rửa sạch.”