Địch An Mạch trầm mặc rất lâu, thẳng đến khi biểu tình người đàn ông càng ngày càng thấp thỏm, mới đáp: “Được.”
Tạ Cảnh Hành lập tức nói: “Đương nhiên, nếu như em cảm thấy như vậy là phát triển quá nhanh, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ, nhưng kết quả cuối cùng anh hy vọng là khẳng định......đợi đã, em vừa nói cái gì?”
Nhìn thấy anh trở bên khẩn trương, Địch Anh Mạch không nhịn được mà phụt cười một tiếng, sau đó hắng hắng giọng, nhìn về phía Tạ Cảnh Hành, “Em là nói, chúng ta có thể thử kết giao trước.”
Kinh hỉ đến quá mức đột ngột, cho dù Tạ Cảnh Hành xưa nay không có biểu tình gì trên mặt cũng không khỏi lộ ra nét mặt vui vẻ.
Địch An Mạch khẽ cúi đầu làm bộ xấu hổ, trên thực tế đang âm thầm quan sát Tạ Cảnh Hành.
Kỳ thật hôm nay Địch An Mạch không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tạ Cảnh Hành, chính là vì để anh mở miệng tỏ tình, hiện tại mục đích đã đạt được, nhưng theo suy nghĩ của cậu, sau khi cậu đồng ý, có nói thế nào thì người này cũng nên ôm ôm thậm chí là hôn hôn gì đó đi, kết quả thật không ngờ đối phương lại khắc chế như vậy, mặc dù biểu tình chứng minh anh không hề bình tĩnh, nhưng hành động lại không có nửa điểm vượt rào.
Lẽ nào là muốn cùng cậu yêu đương Plato sao?
Nghĩ tới đây sắc mặt Địch An Mạch cũng tái đi rồi.
Muốn một hồi tiềm quy tắc sao lại khó như vậy?
Có điều rất nhanh Địch An Mạch liền không còn rối rắm nữa, bởi vì cậu phát hiện hướng xe chạy của Tạ Cảnh Hành không phải là đi về phía tiểu khu nhà cậu.
Phát hiện này làm cho trái tim Địch An Mạch đập nhanh hơn 0.1 giây, kìm chế khóe miệng không nhịn được mà cong lên, duy trì rụt rè nói, “Đạo diễn Tạ, phương hướng này không phải là đường về tiểu khu nhà em.”
Lúc này sắc trời dần tối, trong xe không có mở đèn, đèn đường chiếu lên mặt Tạ Cảnh Hành, làm cho ngũ quan cứng rắn của anh nhiễm vài phần nhu hòa, Địch An Mạch nhìn thấy được ý cười trong mắt anh, có điều chỉ trong nháy mắt lại biến mất không còn nữa, sau đó anh nói: “Vừa nãy em đồng ý sống chung với anh trước khi kết hôn rồi, cho nên hiện tại về nhà anh, ngày mai để Diệp Đình giúp em chuyển đồ qua đây.”
Địch An Mạch trợn tròn mắt, vẻ mặt mờ mịt: “Em....em đồng ý rồi sao?’
Tạ Cảnh Hành cong cong khóe miệng: “Đương nhiên, hiện tại hối hận cũng đã muộn.”
022 hiếm khi mà nhìn thấy ký chủ nhà mình chịu thiệt nghe thấy mà vui vẻ, định an ủi ký chủ một phen, lại phát hiện ký chủ cúi đầu trong mắt là ý cười không che giấu được.
Bỏ đi.
Làm một hệ thống thật khó.
Đặc biệt là làm một hệ thống của người thích diễn lại càng khó hơn.
Nếu như đã ở chung một nhà rồi, vậy thì tiếp theo mặc kệ là làm cái gì cũng sẽ là thuận lý thành chương.
Địch An Mạch rốt cuộc được như ý nguyện vào ngày thứ 3 sau khi sống cùng Tạ Cảnh Hành, không chỉ được như ý nguyện, còn nếm thử được cái gì gọi là động cơ máy chân chính.
Lão nam nhân mấy chục năm chưa từng khai trai quả thật là tai họa, thân thể nhỏ bé của Địch An Mạch hoàn toàn không thể chống đỡ nổi, vì thế cậu nằm suốt hai ngày mới khôi phục lại tinh thần.
Có điều tổng kết mà nói, lần đầu tiên thể nghiệm chuyện này cảm thấy cực tốt, Địch An Mạch cũng ăn rồi mới biết mùi vị.
Có điều không thể không nói Tạ Cảnh Hành thật sự là một người bạn trai tốt chu đáo, sau khi hai người kết giao, trên cơ bản Địch An Mạch nói đông anh sẽ không đi về phía tây, tích cách lại tốt không có giới hạn, nhất là sau khi xong việc thời điểm xum xeo, cái dáng vẻ chân chó thật sự là như đổi thành người khác, có một lần bị Diệp Đình nhìn thấy, bị đả kích đến mức mấy ngày không dám nhìn Tạ Cảnh Hành.
Nhưng làm cho Địch An Mạch vừa ý nhất vẫn là một phen tay nghề nấu nướng của Tạ Cảnh Hành, mới kết giao mấy tuần ngắn ngủi, cậu đã béo lên 3, 4 cân, không thể không vận động,
Đương nhiên, mỗi lần vận động cuối cùng lại biến thành vận động hợp thể hai người nào đó thì không cần đề cập tới.
Đối với việc ký chủ trụy lạc như vậy, 022 rõ ràng là bất mãn, nhưng nó cũng không dám nói gì.
Nhưng một ngày nọ đột nhiên phát hiện tiến trình nhiệm vụ của của Địch An Mạch đang tăng nhanh, chỉ trong vòng 2 tiếng ngắn ngủi đã bay lên 6 con số, thậm chí còn không ngừng tăng lên.
“Ký chủ ký chủ!
Địch An Mạch vừa mới tỉnh dậy bị giọng nói của 022 dọa giật mình, cậu xoa xoa eo không còn cảm giác gì, quét mắt nhìn phát hiện Tạ Cảnh Hành đã không còn ở bên cạnh, nhắm mắt lại, “Tiểu Nhị, ngươi tốt nhất là có chuyện gì đó quan trọng muốn thông báo cho tôi.”
Âm thanh nhảy nhót của 022 cũng bình ổn hơn một chút, nhưng vẫn có thể nghe được vui sướиɠ bên trong, “Giá trị yêu thích của cậu đã đạt tới 20 vạn! Hơn nữa còn đang tiếp tục dâng lên!”
Địch An Mạch mơ màng sắp ngủ: “Ồ.”
022: “Ký chủ, cậu không vui sao?”
Địch An Mạch đến mắt cũng không mở ra, “20 vạn cách 1 tỷ thì đang còn sớm, cậu vui vẻ cái gì?”
022 cũng có chút ấm ức: “Nhưng tiến độ nhiệm vụ không phải là rất lâu rồi không có nhúc nhích sao, tôi vui vẻ một chút cũng không được sao?” Có điều nghe Địch An Mạch nói như vậy, hình như cũng không có gì đáng để vui vẻ.
Địch An Mạch thật sự cảm thấy tính cách hệ thống này giống như một đứa trẻ, lúc thì gió lúc thì mưa, ngược lại cũng rất có ý tứ.
Lại nằm trên giường thêm một lúc, cảm thấy tốt hơn nhiều, Địch An Mạch mới đứng lên đi tắm.
Thay xong quần áo xuống tầng, cầm tờ giấy note trên bàn, “Bảo bảo, cháo ở trong nồi còn ấm, nhớ ăn, đến trưa anh về nấu cơm, buổi chiều cùng đến đoàn phim --- Cảnh Hành 【Trái tim】.”
Nhìn chằm chằm hai đường cong quy củ kia giống như là trái tim một hồi, Địch An Mạch cất tờ giấy note, đi vào bếp ăn cháo.
Đối với xưng hô của Tạ Cảnh Hành với cậu, Địch An Mạch cảm thấy có thể là do nguyên nhân dối loạn đối xưng ảnh hưởng, cứ phải là hai chữ, vô cùng sến súa.
Nhưng cậu thích.
Tình thú của lão nam nhân gì đó mà.
Buổi chiều ngồi xe đến đoàn làm phim, Tạ Cảnh Hành lái xe, Địch An Mạch mở weibo.
Lúc này fans weibo của cậu đã tăng lên gần 500 vạn, lần này fans rốt cuộc cũng không phải là antifan, đều là fan nhan sắc từ tài khoản đoàn phim《Lăng Tiêu》tìm tới.
Đang kêu gào dưới khu bình luận mấy bài đăng ít ỏi trên weibo trước kia của cậu.
Địch An Mạch tùy tiện lật xem một chút, sau đó nhấn vào tài khoản đoàn phim《Lăng Tiêu》.
Treo trên đầu trang là ảnh tạo hình cùng tin tức tuyên truyền phim《Lăng Tiêu》.
Đoàn phim《Lăng Tiêu》V: Ảnh tạo hình, chúng ta cùng chờ đợi Tịnh Vương tiểu ca ca @Kiều Linh Sam V [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh].
Dưới bài đăng có tổng cộng 9 bức ảnh, hợp hành cửu cung cách, 3 bức ảnh trước là Tịnh vương một thân hồng y, có vui vẻ có giận dữ, giữa mày lại không có chút khói mù cùng non nớt nào, tấm thứ 4 là Tịnh vương mặc vương phục, sống lưng thẳng tắp, quỳ trên triều, mặt vô biểu tình ánh mắt kiên nghị, tấm thứ 5 là Tịnh vương dẫn binh xuất chinh, trên người mặc chiến bào quay đầu nhìn tường thành, tấm thứ 7 là cảnh gϊếŧ địch trên sa trường, máu huyết bắn lên, tấm thứ 8 là Tịnh vương và An vương giao phong, không hề chùn bước.
Mà tấm cuối cùng chính là Tịnh vương cầm kiếm đứng chắn trước An vương, trước ngực trúng tên, trường kiếm xuyên thủng ngực kẻ địch.
Lúc này bình luận dưới bài đăng đã vượt qua 10 vạn, gần như là mỗi lượt bình luận đều đang khen cậu.
“Tịnh vương tiểu ca ca ánh mắt thật sự là tuyệt vời! Mỗi một tấm ảnh đều có thể bỏ não ra cả vạn chữ tình tiết, yêu rồi yêu rồi!”
“Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy trong ảnh chụp Tịnh Vương và An Vương rất có tình yêu sao? Tương ái tương sái gì đó, tôi đã nghĩ muốn viết đồng văn rồi.”
“Kiều Linh Sam tiểu ca ca này có nhan sắc thần tiên gì đây! Trước đây sao lại chưa từng nghe nói đến? Lớn lên cũng đẹp trai quá rồi đi, loại hình nhân vật ôn nhuận này của Mục ảnh đế không hề có chút không hài hòa nào!”
“Tịnh vương giống hệt như trong tưởng tượng của toi, chỉ có gương mặt như vậy mới có thể xứng với thiết lập nhân vật Tịnh vương của tôi, càng mong chờ 《Lăng Tiêu》.”
“Đứng trạm CP An Tĩnh không buông, mọi người có phát hiện ra không? Mục ảnh đế đã theo dõi weibo của Tiểu Kiều rất lâu ròi! Còn chia sẻ weibo của Tiểu Kiều, hơn nữa lúc trước weibo của Tiểu Kiều bị mắng chửi, còn là do Mục ảnh đế gửi thư luật sư cho antifan, chính chủ phát đường, ngọt quá!”
“Đm có dưa!”
Bình luận cuối cùng có được số lượng người trả lời lên đến cả ngàn, Địch An Mạch lật từng trang bình luận rồi đặt điện thoại xuống.
Địch An Mạch và Tạ Cảnh Hành cùng nhau xuất hiện ở cửa đoàn phim mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa, nên làm gì thì làm cái đó.
Phòng hóa trang lúc này chỉ có một mình Mục Viễn Hoành, hắn đang hóa trang nhân vật An vương, ngũ quan rõ ràng là nhu hòa đi rất nhiều, dường như không được nghỉ ngơi tốt, biểu tình có chút mệt mỏi, nhìn thấy Địch An Mạch đi vào, nở nụ cười với cậu, “Cảnh quay tiếp theo chuẩn bị thế nào rồi?”
Mục Viễn Hoành và Địch An mạch có rất nhiều cảnh đối diễn, nhưng Địch An Mạch dù sao cũng là nam 3, toàn bộ tình tiết cốt truyện cũng chỉ cần hai ba tháng là quay xong, hôm nay là cảnh sát thanh của cậu.
Địch An mạch đối với thứ gọi là diễn xuất này đã sớm nắm trong lòng bàn tay, nhưng Kiều Linh Sam về phương diện này lại là tay mới, cho nên cậu nghĩ nghĩ, ngữ khí không phải rất chắc chắn nói: “Tôi sẽ tận lực làm hết sức mình.”
“Không sao, thứ gọi là diễn xuất này, nhiều lần NG thì sẽ tốt lên thôi.” Mục Viễn Hoành cười trấn an nói, “Có điều tôi thấy đạo diễn Tạ đối xử với cậu rất tốt, cơ bản chưa từng nhìn thấy la mắng cậu.”
Thời gian Mục Viễn Hoành ở trong đoàn phim không nhiều, đều là quay chụp xong rồi đi ngay, hơn nữa cũng không biết quan hệ của Tạ Cảnh Hành và Địch An Mạch, thậm chí cho dù mỗi lần nhìn thấy Địch An Mạch và Tạ Cảnh Hành cùng đến đoàn phim, sau lần đầu tiên giải thích là thuận đường, cũng không có ai nghi ngờ về hướng kia.
Cũng không biết là hình tượng Địch An Mạch xây dựng quá tốt hay là do Tạ Cảnh Hành có uy vọng quá lớn, đến nay trừ trợ lý Diệp và phó đạo diễn Vương thường vì công việc mà chạy đến chỗ hai người, cũng không ai biết hai người có quan hệ.
Cộng thêm Địch An Mạch nhiều lần cường điệu không cho phép Tạ Cảnh hành làm ra biểu hiện quá mức thân mật ở bên ngoài, dẫn đến Tạ Cảnh Hành mỗi lần nhìn thấy Địch An Mạch tiếp xúc với người ở đoàn phim chỉ có thể điên cuồng phóng khí lạnh, trong đó Mục Viễn Hoành là người bị hại phải chịu đựng nhiều nhất.
Có điều Mục Viễn Hoành hiển nhiên không biết mình tại sao lại không được đạo diễn Tạ yêu thích, chỉ biết chỉ cần diễn xuất không thông qua, còn cả ngày lôi kéo Địch An Mạch tập diễn.
Cho nên đây cũng là chỗ tốt của tên khờ khạo.
Cảnh diễn cuối cùng của Địch An Mạch chính là Địch An Mạch sắm vai Tịnh vương cứu An vương mà bị trọng thương hi sinh cho nước nhà.
An vương bị quân địch bắt làm tù binh, Tịnh vương nghĩ cách cứu viện, lại không ngờ trúng quỷ kế của kẻ địch, vai phải bị thương, mặc dù chạy thoát, lại vẫn bị địch đuổi theo trong vòng mười dặm.
Mắt nhìn thấy đã đến quân doanh, Tịnh Vương xoay người đối ứng với địch, lại nhìn thấy quân đội địch đuổi theo tới.
Hai quân giao chiến.
Dưới tình hình chiến đấu cấp bách, có An vương bày mưu tính kế và Tịnh vương chỉ huy, nước Đại Phượng vẫn chiếm ưu thế.
Chính vào lúc này, Tịnh vương lại phát hiện cũng tiễn của quân địch nhắm vào An vương.
An vương thân là quân sư, cũng không có võ lực, Tịnh vương mặc dù nhìn hắn không vừa mắt, lại không thể mặc kệ hắn, nhưng Tịnh vương vốn có thương tích trên người, sau khi cản trở hơn trăm mũi tên, sức cùng lực kiệt, mà lúc này thủ lĩnh quân địch đã tiến công đến trước mặt!
Nếu Tịnh vương nghênh diện đón địch, như vậy mũi tên cuối cùng không lưu tình sẽ đâm vào ngực An vương, mà nếu nghênh đón mũi tên này, cây thương của quân địch sẽ đâm vào yếu hầu Tịnh vương.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tịnh vương lựa chọn dùng ngực của bản thân nghênh đón mũi tên đó, mà dùng lúc đó, trường kích của hắn còn phản kích đâm vào l*иg ngực tên thủ lĩnh chưa kịp phản ứng lại.
“Gϊếŧ!!!”
Chiến trường thây phơi biển máu, trận chiến cuối cùng, hai nước toàn lực ứng phó, âm thanh hò hét rung trời.
Thủ lĩnh bị gϊếŧ, quân lính địch tan rã, bại như núi đổ.
Tiếng trống thắng lợi vang lên.
Tịnh vương tay cầm trường kích, quay đầu nhìn về hướng nước nhà, ầm ầm ngã xuống.
Một màn này kết thúc, trong lòng những người ở đây đều cảm thấy chấn động, không ít tiểu cô nương còn đỏ hốc mắt.
Mục Viên Hoành sắm vai An vương cách Địch An Mạch gần nhất, chấn động còn sâu hơn bất cứ ai, luận diễn xuất, hắn không bằng.
“Độ hảo cảm của nam 2 +10, độ hảo cảm trước mắt là 90; độ hảo cảm của nam chính +20, độ hảo cảm trước mắt là 50.”