Mục Hoành Viễn như bị điện giật mà thu tay lại, ngượng ngùng mà cười cười với Tạ Cảnh Hành.
Thẳng đến khi Địch Anh Mạch đi xa, hắn mới phản ứng lại, anh ta sao lại sợ Tạ Cảnh Hành như vậy? Có điều hiện tại đuổi theo cũng đã muộn, hắn lát nữa còn phải chạy thông cáo, vốn dĩ còn muốn cùng con thỏ nhỏ giao lưu giao lưu tình cảm.
Người chướng mắt cuối cùng cũng rời đi rồi, Tạ Cảnh Hành đi tới bên cạnh Địch An Mạch, “Chúc mừng đã kết thúc công việc sớm, tôi nhìn biểu hiện của em, rất không tồi.”
Trong giới này người có thể được đạo diễn Tạ khen một câu rất không tồi không nhiều, Địch An Mạch làm ra biểu tình kinh hi, “Cảm ơn ngài đã khen.” Sau đó lại hỏi, “Danh thϊếp vừa nãy tôi đưa cho ngài bảo quản đâu?”
Tạ Cảnh Hành vừa mới nói chuyện được với người trong lòng vốn dĩ còn đang vui vẻ lập tức nhíu mày.
Địch An Mạch thiếu chút nữa cười ra tiếng, có điều vẫn là nhịn xuống được, cùng hiểu lòng người mà cho bậc thang đi xuống, “Ngài bận như vậy, làm rơi mất cũng không sao, tôi đi tìm xem, ngài còn nhớ vừa nãy đi đây không?”
Tạ Cảnh Hành: “......Được”. Anh đã vò nát rồi, còn có thể đi đâu tìm?
Cho dù hai người đều biết rõ là không tìm được, vẫn giả vờ tìm một hồi, cuối cùng Địch An Mạch từ bỏ trước, “Xem ra thật sự không tìm thấy, bỏ đi, thật sự làm phiền đạo diễn Tạ cùng tôi tìm kiếm một lúc lâu như vậy, không thì tôi mời ngài ăn cơm.”
Tạ Cảnh Hành vốn dĩ còn vì ngữ khí mang theo mất mát trong lời nói của Địch An Mạch, mà cảm thấy bất mãn với Mục Hoành Trạch nghe vậy lập tức vui vẻ.
Có điều không đợi anh đồng ý, lại nghe Địch An Mạch nói; “Có điều hiện tại đoàn làm phim còn đang bận, ngài hẳn là không có thời gian, vậy thì để hôm khác đi.”
Nhìn thấy Địch An Mạch muốn lùi thời gian lại, Tạ Cảnh Hành vội vàng lên tiếng: “Không sao, tôi hiện tại có thời gian.”
Địch An Mạch nhìn phó đạo diễn Vương đang trông mong nhìn sang bên này, “Thật sao? Vừa nãy tôi còn nhìn thấy phó đạo diễn Vương tìm ngài mà.”
Tạ Cảnh Hành cầm áo khoác lên mặc vào người, liếc mắt về phía phó đạo diễn Vương, “Anh ta không có chuyện gì, em ra ngoài cửa đợi tôi một chút, tôi đi lấy xe.”
Nhìn ông chủ nhà mình tinh thần phấn chấn mà rời đi, trợ lý Diệp đi theo phía sau giúp tìm danh thϊếp, cũng thuận tiện vây xem toàn bộ quá trình nâng tay lên đem cằm mình khép lại, khôi phục hình tượng tinh anh mặt vô biểu tình của mình.
Mà 022 vây xem toàn diện cũng cảm thán, “Thật sự là chân tình không giữ được, chỉ duy nhất có người có mưu mô có được lòng người.” Ký chủ thoạt nhìn có vẻ là thực hiện được rồi.
Sao đó 022 lại nhớ tới một chuyện, “Ký chủ, độ hảo cảm ở nam 2 đã đạt 75 rồi." Độ hảo cảm vượt 70 là thích, xem biểu hiện của Mục Hoành Viễn hôm nay với Địch An Mạch, dường như anh ta cũng chưa ý thức được chuyện này.
“Biết rồi.” Địch An Mạch dường như không có hứng thú lắm với chuyện này, “Dò xét độ hảo cảm của nam chính.”
022: “Độ hảo cảm của nam chính là 20.”
Lúc này Tạ Cảnh Hành lái xe dừng trước mặt Địch An Mạch, cửa phó lái tự động mở ra.
Địch An Mạch ngồi vào trong, thắt dây an toàn, lộ ra nụ cười cảm kích với Tạ Cảnh Hành, sau đó cậu nhìn thấy rất rõ vành tai anh hơi đỏ lên.
Người đàn ông này ngoài ý muốn mà còn rất ngây thơ, Địch An Mạch khẽ nhướng mày, ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Có điều Tạ Cảnh Hành đang nghiêm túc nhìn vô lăng, không hề chú ý đến thần sắc của Địch An Mạch, anh khởi động xe, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Địch An Mạch từ lúc đến thế giới này, gần như chưa từng ăn thứ gì ở bên ngoài, nghĩ nghĩ, “Ngài quyết định là được rồi, tôi đều có thể.”
Tạ Cảnh Hành nói: “Tôi biết một nhà hàng tư nhân, có món ăn không tồi, dạ dày em không tốt, ăn thanh đạm một chút.”
Địch An Mạch nhìn Tạ Cảnh Hành, trong mắt có chút nghi hoặc.
Tạ Cảnh Hành lái xe, có điều dường như có con mắt thứ 3 vậy, “Lúc trước sau khi casting 《Lăng Tiêu》, sắc mặt em không quá tốt, tôi nhìn thấy em ấn dạ dày, cho nên đoán em có bệnh dạ dày.”
“Thì ra là như vậy.” Địch An Mạch xấu hổ cười cười, “Đạo diễn Tạ, năng lực quan sát của ngài rất lợi hại.”
“Chuyện này không thể nào, ký chủ.” 022 nói, lúc đó nó cũng không có nhìn ra Địch An Mạch có bất cứ chuyện gì không thích hợp, người đàn ông này sao có có thể nhìn ra được.
Trừ phi trong phần nghỉ có camera giấu kín.
Nhưng nó lúc đó đã kiểm tra, căn bản không có khả năng, kỹ thuật thế giới này lạc hậu, tuyệt đối không thể nào có thể tránh được kiểm tra đo lường của nó.
So với 022 kinh nghi, Địch An Mạch lại trấn định hơn nhiều, “Trong phòng nghỉ đó có sửa sổ sát đất rất lớn.”
Địch An Mạch vừa nhức như vậy, 022 lại lần nữa lật xem ký lục lúc đó, sau đó xin lỗi, “Xin lỗi, ký chủ, lúc ngài đi vào phòng được 10 phút, bên ngoài của có một flycam mini bay bên ngoài.”
Mặc dù không biết flycam này là của ai, có điều hiển nhiên hình ảnh bên trong đều bị Tạ Cảnh Hành nhìn thấy, dựa theo lời Tạ Cảnh Hành nói thì chính là lúc 022 nói Địch An Mạch có bệnh dạ dày nghiêm trọng, cậu tay đặt lên ấn ấn.
Bởi vì lúc flycam bay lên rất vừa vặn, cho nên thiết lập hình tượng của Địch An Mạch không hề bị phát hiện.
Dịch An Mạch không hề lo lắng hình tượng nhân vật bị sụp đổ, cho dù lúc đầu 022 trói định với cậu nghiêm túc yêu cầu đi theo cốt truyện nguyên tác, điều lệ làm nhiệm vụ cũng không có quy định tuyệt đối không được OOC, huống hồ Địch An Mạch hiện tại là đi lộ tuyến nghịch tập.
Cho nên chỉ cần cậu không bị phát hiện là người từ bên ngoài đến, hình tượng nhân vậy sụp đổ cũng không sao cả.
Huống hồ cậu không phải lúc nào cũng ngụy trang, trong mấy tháng liên lạc qua lại với nhau, Địch An Mạch cảm thấy, lấy năng lực quan sát của Tạ Cảnh Hành, anh không thể nào không nhìn ra tính cách thật sự của cậu và cả tất cả những gì cậu biểu hiện ra ngoài là có khác biệt.
Nhất là lúc casting biểu hiện của cậu, người khác có thể không nhìn ra cậu là cố ý, nhưng Tạ Cảnh Hành không thể không nhìn ra.
Nếu không anh cũng không thể nào được xưng là đạo diễn đứng đầu.
Có điều Tạ Cảnh Hành không nói, Địch An Mạch cũng vui vẻ coi như là không biết.
Địch An Mạch không phải là người nói nhiều, Tạ Cảnh hành bình thường cũng như hũ mυ'ŧ, trừ bỏ thời gian quay phim gần như không mở miệng.
Sau khi nói chuyện đơn giản xong, trong xe liền lâm vào trầm mặc.
Địch An Mạch cũng không hề cảm thấy lúng túng, tầm mắt cậu rơi lên bàn tay đang đặt lên vô lăng của anh, đôi bàn tay ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn thập phần cảnh đẹp ý vui, đủ để dùng làm khuôn mẫu.
Cổ tay trái còn đeo đồng hổ, Địch An Mạch không quá quen thuộc với loại đồng hồ ở thế giới này, có điều chất liệu cơ bản vẫn có thể phân biệt ra được, chiếc đồng hồ này không thể dưng là nổi danh, nhưng giá cả tuyệt đối không thấp hơn 9 con số.
Trên ngón bàn tay trái, không có dấu vết đeo nhẫn, Địch An Mạch vừa ý dời tầm mắt.
Cảm nhận được tầm mắt Địch An Mạch dời đi, cả người Tạ Cảnh Hành cứng đờ ngón tay nắm chặt, lập tức khẽ thở phào khó mà nhận ra, còn bị tầm mắt trắng trợn như vậy nhìn tiếp, anh có thể sẽ xấu mặt trước cậu.
Chính vào lúc anh đang cảm thấy may mắn, đột nhiên nghe thấy Địch An Mạch hỏi: “Đạo diễn Tạ, ngài năm nay thật sự là 32 tuổi sao?”
Tạ Cảnh Hành; “.....Ừm.” Anh đây là bị chê già sao? Cách biệt gần 14 tuổi, hình như có hơi lớn?
Địch An Mạch lại hỏi: “Vậy ngài trước đây chưa từng kết giao đối tượng sao?’
Lần này Tạ Cảnh Hành trả lời rất nhanh, “Không có.”
“Ngài bình thường có nhu cầu thì giải quyết thế nào?’
“......”
May mà lúc này đã đến nơi, Tạ Cảnh Hành giẫm phanh dừng lại, “Đến rồi.”
Địch An Mạch bảo bảo tò mò ồ một tiếng, say đó như có suy tư nhìn nửa dưới của người đàn ông.
Tạ Cảnh Hành: “......” Bị đối tượng theo đổi nghi ngờ năng lực thì phải làm sao?
“Tôi nghiêm túc tự hỏi rồi, đàn ông đến hơn 30 tuổi mà còn chưa có đối tượng hơn nữa tính cách còn vô cùng bảo thủ, có thể là thật sự có vấn đề về phương diện đó, ăn một bữa cơm xong rồi thì giải tán đi.” Địch An Mạch nói với 022, ngữ khí là tiếc nuối không nói ra được.
022: “......” Người đàn ông bất thường, nói cứ như cậu từng có kinh nghiệm vậy.
Đương nhiên 022 không thể nói ra câu khịa này, nó không dám, cho nên nó vẫn sống rất yên ổn.
Mà người đàn ông đang bị nghi ngờ phương diện nào đó có vấn đề lúc này còn chưa biết anh có thể sắp bị vứt bỏ rồi, còn đang rơi vào chấn kinh khi bị người trong lòng hỏi đến tình sử.
Diệp Đình nói, một người nếu thích một người khác, chính là sẽ đặc biệt quan tâm đến tình sử của đối phương.
‘Lẽ nào em ấy cũng thích mình?’ trong lòng Tạ Cảnh Hành tràn ngập vui vẻ, thậm chí trong quá trình gọi món sau đó đều là hốt hoảng.
Thẳng đến khi phục vụ rời đi, Tạ Cảnh Hành mới từ trong vui vẻ lấy lại tinh thần, lại bắt đầu rối rắm, phải làm thế nào muốn có thể chứng minh bản thân anh không có vấn đề về phương diện đó?
Sự thật chứng minh nhà hàng Tạ Cảnh Hành tiến cử rất không tồi, bữa cơm này Địch An Mạch ăn rất thư thái, cho dù lúc Tạ Cảnh Hành gọi món có chút thất thần, nhưng món anh gọi không hề nghi ngờ đều là món Địch An Mạch thích ăn, nhất là muốn dược thiện cuối cùng, một chút mùi vị thuốc cũng không có chưa nói, còn có càng thêm mỹ vị, Địch An Mạch hạ quyết tâm sau này nhất định phải thường xuyên tới ăn.
Có điều tương phản với Địch An Mạch vui vẻ ăn cơm, Tạ Cảnh Hành cũng chỉ đυ.ng vài đũa, toàn bộ quá trình đều đang tự hỏi nhân sinh.
Sau khi ăn no, Địch An Mạch một bên bưng trà tiêu thực nhấm nháp, một bên nhìn người đàn ông đối diện mặt ngoài thì không có gì khác thường nhưng lại tâm sự nặng nề, “Tiểu Nhị, tôi có phải là đả kích đến anh ấy rồi không?”
022: “.....” Nó có nên nói với ký chủ vừa nãy lúc ở trên xe, lúc ký chủ nhìn chằm chằm đối phương, người đàn ông này rõ ràng có phản ứng?
Lúc một người một thống thương lượng, Tạ Cảnh Hành dường như đã nghĩ thông, rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường, anh nhìn Địch An Mạch, giọng nói không nhanh không chậm, “Anh là Tạ Cảnh Hành, năm nay 32, chưa từng kết hôn, cũng chưa từng kết giao đối tượng, có chút tài sản, hy vọng có thể lấy tiền đề kết hôn để kết giao với em.”
Địch An Mạch chớp chớp mắt: “Hả?"
Nhìn thiếu niên dường như còn chưa phản ứng lại, trong mắt Tạ Cảnh Hành lướt qua ý cười, “Nếu như em có cố kỵ với sức khỏe thân thể anh, cũng có thể kiểm hàng trước.”
Nước trà trong miệng Địch An Mạch còn chưa nuốt xuống đã sặc tới khí quản, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Tạ Cảnh Hành vội vàng duỗi tay vỗ vỗ lưng cậu, “Nhổ ra đi, đừng để bị nghẹn.”
Một lúc sau Địch An Mạch cũng nuốt được nuốt trà xuống, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Đạo diễn Tạ, vừa nãy ngài nói cái gì?”
Bị đôi mắt ướt dầm dề của Địch An Mạch nhìn, trong lòng Tạ Cảnh Hành mềm nhũn, có điều lời nên nói vẫn nói ra, “Anh nói hy vọng có thế lấy tiền đề là kết hôn để kết giao với em, còn hy vọng được sống chung với em trước khi kết hôn.”
Lời nói trắng ra như vậy có là tiểu bạch thỏ thuần khiết thế nào cũng không thể nào không nghe hiểu, huống hồ Địch An Mạch vốn dĩ cố ý hỏi lại lần nữa, cậu ‘kinh ngạc’ trợn tròn mắt, “Ngài xác định không phải là muốn bao dưỡng tôi?”
Tạ Cảnh Hành nghe vậy nhíu mày, sinh ra bất mãn với những người làm cho thiếu niên sinh ra suy nghĩ như vậy, lời nói ra miệng lại chân thật đáng tin, “Đương nhiên không phải, anh chưa từng nghĩ tới muốn bao dưỡng em, nếu như có thể, anh hy vọng có thể trải qua một đời với em.”