Bắt Đầu Từ Chuyến Tàu Định Mệnh

Quyển 2 - Chương 2: Sấm dậy Quảng Châu (2)

“Thực ra địa chỉ ban đầu của tổng cục nằm ở dưới lòng đất số 81 Triêu Nội. Bên bọn anh vốn tưởng khu nhà trên đất chỉ là nhà hoang, không ai thèm tới, ai ngờ cái tên ngốc nào đó nói với bên ngoài nói đó là hung trạch trong truyền thuyết. Kết quả một đám người ngày nào cũng chạy qua chạy lại thám hiểm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của bên anh. Một sếp lớn trong cục có đánh báo cáo lên cấp trên, sau đó văn phòng liền chuyển tới nơi này. Chỉ là hiện giờ ở bên này gọi thức ăn ngoài dễ hơn nhiều, chứ trước kia, ở bên kia, gọi chút đồ ăn ngoài đến cũng chả ai dám đưa…”

Hà Ngộ đi ở phía trước, cằn nhằn liên miên xong, lại hỏi hắn: “Nhắc mới nhớ, anh có bảo lão Trịnh đốc thúc cậu làm nhiều đề thi thử quốc gia, cậu đã nghiên cứu chưa?”

Đông Chí bé ngoan nói: “Vẫn đang làm, còn mua thêm ở kho đề.”

Hà Ngộ rất hài lòng: “Dựa theo năng lực của cậu, chắc cũng không có vấn đề gì. Năm nay tuy rằng tỷ lệ cạnh tranh khá căng, nhưng cửa thi viết này từ trước tới nay cũng chưa có người nào được điểm cao gì lắm, trọng điểm của mọi người đều đặt ở vòng phỏng vấn và huấn luyện phía sau. Chỉ là điểm phỏng vấn kém chút cũng không sai, sau này anh dạy bổ túc cho cậu về nội dung phỏng vấn này cho.”

Đông Chí hiếu kỳ nói: “Bài thi là do lãnh đạo trong cục bên này tự ra sao?”

Hà Ngộ lắc đầu: “Dùng đề thi trong sách dự bị thi tuyển quốc gia năm ngoái thôi, đề mục phỏng vấn mới do chính người trong cục soạn thảo!”

Đông Chí nhớ tới con hồ ly lão Trịnh từng nhắc đến, không khỏi giật giật khóe miệng: “Vậy thật ra kỳ thi viết kia cũng không có ý nghĩa thực tế gì mấy nhỉ?”

Hà Ngộ nói như chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên là có! Điểm thi cao thì sự tích cực càng cao, như vậy cậu tự nhiên cũng thấy tin tưởng hơn, mà cậu đã tin tưởng thì tất nhiên khả năng đỗ càng cao á.”

Đông Chí không biết nên khóc hay nên cười. Lần đầu tiên hắn biết được sự tích cực còn có thể giải thích như vậy.

“Đừng có cười. Một câu nói, một chuyện kể, chỉ cần được vô số người nhớ tới, mãi mãi không quên, một cách tự nhiên nó sẽ mang theo niệm lực. Ngôn Linh thuật của Nhật Bản cậu đã từng nghe nói qua chưa?”

Thấy Đông Chí gật đầu, Hà Ngộ tiếp tục nói: “Đám quỷ nhỏ đó tin tưởng bản thân ngôn ngữ cũng có linh lực, ý nghĩ này cũng có đạo lý nhất định của nó. Ngôn Linh thuật chính là phát triển dựa trên cơ sở này. Một Âm Dương sư xuất sắc thậm chí có thể thông qua việc niệm tụng tên của đối phương, đưa người vào chỗ chết, hiệu quả có chút tương tự như Linh Giáng của Đông Nam Á, đây đều là sức mạnh của ngôn ngữ.”

Đông Chí có chút hiểu ra: “Nói như vậy, tích cực, kỳ thực thay đổi một góc độ khác mà nhìn, cũng là một loại ngôn linh?”

“Thông minh!” Hà Ngộ vỗ đủi, “Không phải cậu công tác tại Quảng Châu à? Có nhớ trung tâm buôn bán bên ngoài quảng trường Lệ Loan không, đó cũng là một loại phương thức mượn chính khí từ văn tự đến trấn áp tai họa. Cho nên ấy, rất nhiều người không coi trọng thi viết, đó là do bọn họ ngốc, cậu cứ cố gắng học tập đê, nói không chừng sau này có thể giữ mạng đó!”

Dù như thế nào, cùng với một thần côn nói chuyện về hạt nhân giá trị quan của chủ nghĩa xã hôi, bản thân cái vấn đề này đã làm Đông Chí cảm thấy rất vi diệu rồi.

* Thần côn: Là từ mang nghĩa xấu, châm biếm chỉ mấy người chuyên giả thần giả quỷ, mấy ông mấy bà làm bùa phép, lên đồng, phong thủy.

Hai người đi tới tầng thứ năm, Hà Ngộ đi tới gõ lên cửa một chuỗi nhịp điệu kỳ lạ, rồi đẩy cửa phòng cháy chữa cháy ra.

Đập vào mắt là sàn nhà và vách tường bằng đá hoa cương trơn bóng, trên trần còn treo đèn thủy tinh lớn, ánh sáng lấp lánh. Trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, có mấy người đang xếp hàng làm thủ tục trước quầy, có mấy người thì lại đang làm việc, tụ tập từng nhóm, hoặc là gọi điện thoại.

Mới nhìn, Đông Chí còn tưởng là mình đến nhầm đại sảnh của ngân hàng.

Sự tráng lệ của nơi này so với vẻ sa sút cũ nát bên ngoài, dường như là hai thế giới.

Thấy phản ứng kinh ngạc của hắn, Hà Ngộ cười đắc ý: “Kinh phí đều dùng ở trong này, cho nên bên ngoài cũ kỹ một chút cũng kệ nó, vừa tiết kiệm vừa bớt việc!”

“Bọn họ đang làm gì vậy?” Đông Chí hiếu kỳ vạn phần đối với cảnh vật trước mắt.

Hà Ngộ nói: “Có vài yêu quái mới tu thành hình người tới đây đăng ký lập hồ sơ. Hoàn cảnh trước khi kiến quốc cậu cũng biết rồi đó, rối như tơ vò. Chính phủ Dân quốc căn bản không quản, đời sống hỗn loạn, người yêu không phân. Sau khi kiến quốc liền quy định tất cả những yêu quái thành hình đều phải đi đăng ký, thuận tiện quản lý. Có vài người là gốc cây già tu luyện sâu tận trong rừng thẳm, ngẩn ngơ một cái là qua mấy chục mấy trăm năm, căn bản không biết sự thay đổi của bên ngoài, cũng có thể là lại đây báo án, hoặc là xảy ra chút tranh cãi tới đây để hòa giải.”

Đông Chí nhìn mà than thở.

Một thiếu niên thanh tú cắm đầu đi tới, tư thế kỳ quặc, ánh mắt đối diện với Đông Chí, lập tức liền dời đi, bộ dạng rất chi là thẹn thùng.

Hà Ngộ chỉ vào hắn: “Cậu, đứng lại cho tôi!”

Thiếu niên giật mình, đỉnh đầu lập tức mọc thêm hai cái tai xù xù, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Hà Ngộ.

Hà Ngộ hỏi: “Cậu là người ở đâu? Tới làm cái gì?”

Thiếu niên cứng đờ thân thể không dám động, nhỏ giọng nói: “Tổ tiên là Hồ gia ở Đông Bắc, cha mẹ em di cư đến Thiên Tân. Thiên Tân không phân cục, hai người bảo em đến nơi này đăng ký.”

Hà Ngộ đau đầu nói: “Hai lão nhân gia nhà cậu gan to thật đấy, mới vừa thành hình đã dám thả cậu chạy rông khắp nơi! Cứ nhìn bộ dáng đi lại của cậu mà xem, ai nhìn cũng biết là có vấn đề. Còn nữa, lỗ tai hơi một chút là nhô ra, vậy mà còn muốn đến đăng ký? Đi với tôi tới phòng tiếp tân, rồi gọi điện về nhà bảo người nhà cậu đến nhận đi!”

Thiếu niên nghe vậy, hai cái tai trên đầu nhất thời tiu nghỉu xuống. Hắn cũng không dám phản bác, vô cùng đáng thương đi theo phía sau,

Hà Ngộ xách thiếu niên kia tới phòng tiếp tân ném lại cho đồng nghiệp xử lý, lại dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước.

“Vào miếu bái thần, vào nhà bái người, anh dẫn cậu đi gặp lão đại trước đã. Cậu muốn tới nơi này làm việc, nếu như lão đại chịu mở cửa sau cho cậu, vậy thì khỏi cần lo chuyện phỏng vấn kia nữa. Nhưng nói đi nói lại, cậu lập công cho tổ chức, anh đây cũng có thể nhân cơ hội xin nghỉ phép năm rồi!”

Không còn người ngoài ở đây, Hà Ngộ lập tức xóa tan vẻ đường hoàng vừa nãy, cười hì hì, có chút hèn mọn.

Đông Chí cực tò mò với một màn khi nãy: “Vị vừa nãy kia, là hồ ly à?”

Hà Ngộ gật đầu, thuận miệng nói: “Động vật đều có tuổi thọ không dài, có thể tu thành hình người đã ít lại càng ít. Thằng nhóc này hẳn là người đầu tiên trong gần trăm năm qua của Hồ gia hóa thành hình người.”

Xuyên qua khu làm việc, Đông Chí ngạc nhiên phát hiện, tạp âm lập tức bị tách biệt, giống như tiến vào một thế giới khác.

Hà Ngộ dẫn hắn đi lên tầng mười lăm, chỉ riêng việc leo cầu thang đã đủ để Đông Chí muốn ói.

“Gian phòng cuối hành lang kia là phòng làm việc của Lý cục, đếm ngược ba phòng là của lão đại. Mấy gian khác là thuộc về mấy sếp lớn khác trong Đặc Quản cục, không có chuyện gì đừng có đi bậy, phòng làm việc của anh ở tầng dưới…”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tiếng bước chân từ xa tới gần, hai người quay đầu lại, nhìn thấy Long Thâm đang đi tới.

“Nơi này không phải chỗ để hai cậu vui chơi dạo phố.” Long Thâm lạnh nhạt nói.

Hà Ngộ đổi sang nụ cười chân chó: “Lần đầu tiên Đông Chí đến chỗ này của chúng ta, tôi liền tiện thể dẫn cậu ấy đi thăm quan một chút, lão đại ngài đi thong thả!”

Phía sau Long Thâm còn có một người trẻ tuổi đi cùng, vẻ ngoài xấu xí, nhưng trên người lại có loại khí chất trầm tĩnh. Đối phương gật đầu với Hà Ngộ, không nói một lời gì.

Đông Chí gần như hoài nghi Long Thâm quên mình mất tiêu rồi. Bởi vì từ đầu tới cuối, đối phương chưa từng nhìn về phía hắn, giống như hắn chỉ là một thứ đồ nào đó được Hà Ngộ mang vào.

Nhìn hai người đi xa, sau đó cùng Hà Ngộ đi xuống tầng sáu, Đông Chí mới hỏi: “Cái người vừa rồi kia, cũng giống như tôi muốn tới thi tuyển sao?”

Hà Ngộ nói: “Không phải, hắn tên là Chung Dư Nhất, là đồng nghiệp của bọn anh.”

Đông Chí a một tiếng, nhớ tới lời lão Trịnh từng nói.

Anh ấy nói năm đó có một người, cũng vì nhìn thấy hình ảnh Long Thâm hàng yêu phục ma, mà giống như Đông Chí tiến vào Đặc Quản cục.

“Anh ta là hậu duệ của Loan à?” Đông Chí hỏi.

Hà Ngộ: “Sao cậu biết?”

Đông Chí: “Lão Trịnh nói, anh ấy còn nói đối với Long lão đại, Chung Dư Nhất là một… Ạch, người ngưỡng mộ.”

Hà Ngộ cười ha ha: “Cũng coi là thế, trong cục hậu duệ của Loan rất ít, Chung Dư Nhất là người duy nhất.”

Chim Loan, người xưa bảo là phù kê*, nói trắng ra chính là mời thần.

* Phù kê: Một loại bói toán Trung Quốc.

Chương 16

Đông Chí nhịn không nổi hỏi: “Cõi đời này thật sự có thần linh ạ?”

Hà Ngộ lắc đầu một cái: “Không phải như cậu nghĩ đâu, sau này chờ cậu thông qua phỏng vấn, có khi thằng nhóc Chung Dư Nhất kia cũng có cơ hội lên lớp các cậu, đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Phòng làm việc của Hà Ngộ rất rộng rãi, chỉ là quá ngổn ngang, gối ôm là phù chú lăn lóc khắp nơi, vài cây bút lông nằm tán loạn trên khay trà, có vài cái còn dính chu sa trên ngòi bút, làm dơ cả mặt bàn. Ipad ném bừa trên ghế salon. Đồ ăn còn thừa cũng không vất bao bì đi, chất lại thành đống, vừa nhìn đã thấy tràn ngập khí tức trạch nam.

Thấy Đông Chí không nói được một lời, Hà Ngộ vò đầu cười hắc hắc nói: “Thương tích của anh còn chưa khỏi, cho nên không thể vận động quá mạnh được.”

Nhưng tôi nhìn anh vừa nãy chạy lên chạy xuống rất vui vẻ, chả nhìn ra bị thương ở chỗ nào hết!

Đông Chí một bên phỉ nhổ, một bên tiện tay thu dọn mấy thứ đồ giúp hắn, cẩn thận phân loại. Từng tấm phù chú gấp kỹ lại để ở một bên, đồ ăn vặt còn thừa ném hết vào thùng rác, chỉnh trang một chút là phòng làm việc nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Hà Ngộ cảm động đến mức tặng hẳn cho hắn một cái ôm con gấu: “Thân ái à, nếu không hai ta kết thành đôi đi!”

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bị người đẩy vào.

Hai người theo bản năng cùng xoay đầu ra cửa xem.

Long Thâm nhìn bọn họ ôm chặt lấy nhau, trên vẻ mặt nghiêm túc xưa nay rốt cục xuất hiện một vết nứt.

Đông Chí: …

Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng lúng túng.

Sau hai giây đồng hồ trầm mặc, Long Thâm tỏ vẻ đã hiểu nói: “Chả trách anh nhất định phải đề cử cậu ta đến thi tuyển, còn muốn sư thúc anh nhận cậu ta làm đồ đệ.”

Đông Chí: …

Không phải, anh hiểu lầm rồi! Hai bọn tôi hoàn toàn thuần khiết!

Nội tâm của hắn điên cuồng rít gào!

Tiếc là Long Thâm không có cho bọn họ cơ hội giải thích, quăng câu tiếp theo “Thời gian làm việc phải đứng đắn chút, không được ôm ôm ấp ấp. Chút nữa Hà Ngộ tới phòng làm việc của tôi một chuyến” liền đi.

Còn tri kỷ giúp bọn họ đóng cửa lại, tránh cho có người như hắn nhìn thấy cửa khép hờ liền tiện tay đẩy ra.

Đông Chí vươn tay ra, miệng còn đang há, Long Thâm đã đi xa rồi.

Hà Ngộ còn không tim không phổi ha ha: “Không nhìn ra lão đại cũng có một mặt dí dỏm như vậy đó!”

Đông Chí khóc không ra nước mắt.