Phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại, vẫn là Trương Hành mở miệng trước: “Đoàn du lịch từng đến thăm em, bọn họ hỏi tung tích Diêu Bân, em không biết nói thế nào.”
Ăn ngay nói thật nhất định là không được, cũng chẳng ai tin tưởng. Chức trách mấy người lão Trịnh quá đặc thù, nói chung cũng không thể đứng ra làm chứng giúp Trương Hành.
Đông Chí cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt: “Vậy em định làm thế nào?”
Trương Hành nói: “Em nói là lúc đó em và Diêu Bân tách ra, không biết sau đó cậu ấy như thế nào. Nhưng mà nghe nói cha mẹ cậu ấy đã nhận được tin tức, nhanh chóng tới đây, đến lúc đó em không biết cần phải đối mặt với hai người họ như thế nào.”
Nói tới chỗ này, hốc mắt cô liền đỏ: “Đến bây giờ em còn không dám nói rõ với cha mẹ, cũng không dám để hai người chạy tới. Lúc đó… Nếu hai đứa em đi sau một chút, e rằng, e rằng đã không gặp phải những chuyện kia rồi!”
Có lẽ Diêu Bân sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời này với cô, Trương Hành không nhịn được nhỏ giọng khóc lên.
Đông Chí không đành lòng nói: “Để chút nữa anh giúp em hỏi qua lão Trịnh, xem bọn họ có biện pháp gì không. Chẳng ai hy vọng xảy ra chuyện như vậy, không phải là do em, em đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Hắn khuyên can đủ đường, mới khuyên được Trương Hành ngưng nước mắt.
Chỉ là động tác của cha mẹ Diêu Bân còn nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ, sáng sớm hôm sau đã đến, đoàn người ở bên ngoài cùng đi thẳng đến bệnh biện.
Đông Chí và Trương Hành không ở chung một phòng bệnh, cũng không biết tình huống cụ thể, chỉ thấy tiếng nói chuyện sát vách càng lúc càng lớn, đến cuối cùng lại biến thành tiếng la hét kích động, giằng co một lúc lâu, Đông Chí nhịn đau xuống giường chạy đi xem, đúng lúc nhìn thấy cảnh sát và bảo an bệnh viện cùng với một đôi nam nữ trung niên rời đi, phía sau còn có một đám người vây quanh, nhìn qua giống như là người thân của Diêu Bân.
Lão Trịnh nhìn thấy Đông Chí: “Cậu đi ra làm gì?”
“Tiếng động lớn quá, ra xem một chút, hiện tại thế nào rồi?” Đông Chí hỏi.
Lão Trịnh thở dài: “Sống không thấy người, chết không thấy xác, cha mẹ người ta sốt ruột nóng nảy cũng là chuyện bình thường. Bọn tôi đã liên lạc với bên phía cảnh sát, nhờ bên đó hỗ trợ tìm kiếm, nói chuyện an ủi gia đình thân quyến, dù sao cũng không thể nói chân tướng ra, cũng chẳng thể giao thi thể con trai người ta ra được. Cô bé kia bị cha mẹ đối phương giận chó đánh mèo, đang oan ức đó, tới an ủi chút đi!”
Dứt lời liền nhỏ giọng: “Cô nhóc này dáng dấp không tệ, lại có lòng nhớ nhung với cậu, nhanh chóng nhân cơ hội này cướp về tay đê!”
Đông Chí dở khóc dở cười: “Đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à?”
Lão Trịnh lườm hắn một cái: “Chả trách đến bây giờ cậu cũng chẳng có nổi một cô bạn gái!”
Đông Chí nghĩ thầm, nói mà không thấy ngại à, chính anh lúc đó cũng chả như thế? Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra, đã bị lão Trịnh đá thẳng và cửa.
Quả nhiên viền mắt Trương Hành ửng đỏ, giống như vừa mới khóc xong một trận.
Đông Chí đặt chậu cây nhỏ mình đặt mua trên mạng lên chiếc bàn bên cạnh.
“Rất dễ chăm, mỗi ngày tưới nước một lần, đến lúc em xuất viện, có khi còn cao thêm được một chút.”
Trương Hành bật cười: “Vậy em mang về bằng cách nào đây?”
Đong Chí cũng cười nói: “Lúc rời đi em có thể tặng cho người chung phòng bệnh, để bọn họ tiếp tục chăm. Anh có mua chút đồ ăn vặt trên mạng, ngày mai là gửi tới rồi, đến lúc đó chia cho em một phần.”
Trương Hành kinh ngạc: “Bác sĩ cho phép ăn?”
Đông Chí cười hì hì: “Lão Trịnh lén lút bảo anh mua. Anh ấy bị bác sĩ nghiêm cấm rất nhiều, chỉ có thể húp cháo hoa mà ăn, sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Trương Hành đột nhiên nói: “Cám ơn anh, anh Đông. Thực ra khi đó thoát chết mấy lần, cũng đều là nhờ có anh cả, hiện tại lại phải nhờ anh an ủi em.”
Đông Chí xoa xoa tóc cô: “Em đã rất kiên cường rồi. Anh cũng là vì từng trải qua chuyện cha mẹ qua đời mấy năm trước, hiện tại mới tốt hơn em một chút. Đời người không có gì là không vượt qua được, nghĩ thoáng một chút là được.”
Trương Hành nhìn Đông Chí.
Người kia mang nụ cười ấm áp, lại giống như chậu cây sức sống dồi sào kia, cho dù gió quậ mưa rào như thế nào, cũng không lưu lại chút vết tích gì trên đó, vẫn như trước sức sống mãnh liệt, rồi còn mang tinh thần lạc quan ấy cảm hóa cho người bên cạnh, khiến đáy lòng họ cũng trở nên sáng ngời.
Cô lấy dũng khí, đột nhiên nói: “Anh Đông, em rất thích anh, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Đông Chí bối rối một chút, hơi bất ngờ không kịp đề phòng.
Trương Hành có chút buồn cười, thẫm nghĩ người con trai như thế, sao không có ai phát hiện cái tốt của anh ấy chứ?
“Em biết hiện giờ anh không có bạn gái, cho nên đừng từ chối em quá gấp. Anh không quen theo đuổi con gái, không sao, em theo đuổi anh là được.”
“Thật ra, anh có người thích rồi!” Đông Chí cuối cùng cũng nghĩ ra một cái cớ, bật thốt lên.
Trương Hành sững sờ: “Không phải anh đang nói dối em đó chứ?”
“Tất nhiên là không.” Đông Chí mở mắt nói bừa, “Chỉ là đối phương cũng không biết, anh còn chưa nghĩ ra nên biểu lộ ra sao đây.”
Trương Hành không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy: “Vậy bộ dạng đối phương như thế nào?”
Hắn bịa chuyện: “Ặc, cao cao, hơi gầy, rất đẹp, không thích nói chuyện…”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, Đông Chí như vớ được đại xá, nhanh chóng dưới cái nhìn chuyên chú của mỹ nữ chạy đi mở cửa.
Nhân dịp y tá đi vào kiểm tra cho Trương Hành, hắn thuận thế chuồn luôn.
Đứng ở bên ngoài, lão Trịnh dựa tường khà khà cười, không biết hèn mọn cỡ nào luôn.
Đông Chí: …
Lão Trịnh cảm thán: “Con gái nhà người ta đẹp đẽ như thế, tự dâng tới cửa, vậy mà cậu lại từ chối cho được?”
Đông Chí nói: “Trước đây lúc tôi còn đi học, trong hệ của bọn tôi có một nữ sinh, thích một hotboy khác hệ. Lúc đó nam sinh kia có rất nhiều nữ sinh vây quanh, cậu ta cũng thích nữ sinh trong hệ kia của bọn tôi, lại không muốn vì cô ấy mà từ chối những nữ sinh khác, vẫn luôn cùng cô ấy chơi trò mập mờ, như gần như xa. Nữ sinh kia cho là đối phương thật sự yêu thích mình, cũng rơi vào đó. Ai ngờ sau đó có một lần nhìn thấy hắn hôn người khác, bị đả kích cực lớn, lúc chạy lên chất vấn, nam sinh kia còn nói cô tưởng bở. Cô ấy cũng rất ngốc, nhất thời không bỏ xuống được, trực tiếp nhảy lầu mà chết. Nghe nói nam sinh kia sau này bị chuyện này ảnh hưởng, trên phương diện tinh thần cũng xảy ra một vài vấn đề.”
Dứt lời, hắn buông tay nói: “Cho nên mấy thứ nợ nần tình cảm này, tốt nhất không nên cõng là hơn.”
Lão Trịnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ai bảo cậu chân đạp mấy thuyền, cậu chỉ chọn có một người đó, hiện tại đã có đâu? !”
Đông Chí nháy mắt mấy cái: “Nhưng tôi không thích người ta mà, nếu cứ cò cưa không dứt khoát, không phải là hại cô ấy sao?”
Lão Trịnh vỗ đầu hắn một cái: “Thằng đàn ông nào không thích gái đẹp? Cho dù ngoài miệng không thích, ở chung với nhau cũng sẽ thích. Cậu đừng có như anh, chờ đến lúc lớn tuổi rồi mới hối hận!”
Đông Chí: “Có phải anh thích Trương Hành không?”
Lão Trịnh cắt ngang: “Còn lâu anh mới thích mấy con nhóc ấu trĩ đáng yêu kiểu đó, anh đây thích thục nữ!”
“Như chị Vương ấy ạ?” Đông Chí vui vẻ. Hắn còn nhỡ lúc lão Trịnh ra trận khá là nhanh nhẹn dũng mãnh, nghiêm túc thận trọng, quen rồi mới biết hóa ra cũng thích đùa ghê.
Lão Trịnh bĩu môi: “Bà cô đó thì sao tính là đẹp được?”
Đông Chí nói thầm lão Trịnh anh xong rồi.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng mà dịch sang bên cạnh một bước, lại chậm rãi dịch thêm một bước nữa, từ từ dịch về phòng của mình,
Phía sau truyền đến tiếng nói âm trầm của Vương Tĩnh Quan: “Làm khó anh hợp tác với một người xấu xí lâu như vậy a, thật sự quá oan ức cho anh rồi.”
“Không không phải, Tĩnh Quan em nghe anh nói đã, ôi chao, em đừng đi, Tĩnh Quan!” Đây là giọng nói hoảng loạn của lão Trịnh.
“Không được gây ồn ào trên hành lang, ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác!” Đầy là lời răn dạy của y tá.
Đông Chí không nhịn được vui vẻ cười ra tiếng.
Mà sau đó, Đông Chí không hề tới phòng bệnh Trương Hành nữa. Trương Hành trái lại chỉ tỏ ra không có việc gì thường xuyên qua đây chơi, im lặng không nhắc tới chuyện ngày đó. Một tháng sau, Trương Hành xuất viện, trước khi đi còn liên lạc vứi cha mẹ, nhưng vẫn che giấu nguyên nhân mình gãy chân, chỉ nói là leo núi bị ngã, trùng hợp được Đông Chí và lão Trịnh cứu. Cha mẹ Trương Hành ngàn dặm xa xôi chạy tới, đau lòng dẫn con gái rời đi, đương nhiên cũng không quên cảm tạ nhiều lần đối với mấy người Đông Chí. Mẹ Trương Hành còn muốn đưa tiền cho Đông Chí, bị hắn kiên quyết từ chối.
Người nhà họ Trương đi rồi, lão Trịnh vẫn như thường lệ không an phận tản bộ chạy lại đây, liền nhìn thấy Đông Chí đang thu dọn hành lý.
“Óa, đột nhiên phát hiện chân ái, định đuổi theo con nhà người ta à?”
Đông Chí cười hì hì: “Đúng vậy, tới Bắc Kinh tìm chân ái Hà Ngộ của tôi!”
Lão Trịnh gãi đầu một cái: “Quyển sách tham khảo ngày đó anh đưa cho cậu, đã xem qua chưa?”
“Ngày nào cũng xem.” Đông Chí vỗ vỗ ba lô, tỏ vẻ mình không lười biếng.
Lão Trịnh lại nói: “Độ khó của thi viết không khác lắm so với cuộc thi toàn quốc. Nhân số dự thi năm nay so với mấy năm trước nhiều hơn khá lớn. Cậu cũng coi như đi ra từ nơi này của bọn anh, đừng có để phân cục Đông Bắc mất mặt đó. Năm ngoái người phân cục bọn anh đề cử không thi đậu nổi.”
Nghe hắn nói như thế, Đông Chí liền thấy có chút sợ hãi: “Tôi đã tìm mấy đề tài của những năm thi toàn quốc trước để làm, hiện tại cũng coi như được khoảng sáu bảy phần, tiếp tục ôn thêm mấy tháng nữa chắc cũng ổn. Lẽ nào điểm của những người kia cao lắm à?”
Lão Trịnh lộ vẻ mặt lúng túng: “Cái này thì cũng cũng không phải… Thí sinh năm ngoái bọn anh đề cử kia, chỉ là hồ ly vừa mới tu luyện thành người có hơi vô lại, lúc thi tuyển hắn còn định dùng ngũ quỷ vận chuyển đại pháp để gian lận, cho bọn đàn em nhà mình đi trộm đáp án tiêu chuyển. Kết quả bị tóm sống, cắt luôn tư cách thi tuyển ba mươi năm về sau, khiến cho phân cục Đông Bắc của bọn anh cũng bị cấp trên ghi tội, ném sạch mặt mũi trước mặt mấy phân cục khác!”
Đông Chí: …
Vương Tĩnh Quan biết được hắn định đi Bắc Kinh, đặc biệt mua ít đặc sản Trường Xuân, lại bảo lão Trịnh lái xe đưa bọn họ đến sân bay.
“Tiểu Đông, tuy rằng thời gian chúng ta quen biết không lâu, nhưng chị biết cậu là đứa trẻ tốt. Chị không có em trai, nên đã luôn coi cậu là em mà chăm sóc, sau này rảnh rỗi quay về chơi, chị dẫn cậu về nhà ăn ngon.”
Vương Tĩnh Quan đem đồ ăn nhét vào trong tay hắn, lại căn dặn đi đường phải bình an vân vân. Đông Chí nghe được, tâm tình vốn coi như bình tĩnh, nhất thời đầy cảm động.
Lão Trịnh phất tay một cái: “Được rồi được rồi, đi nhanh nào! Chỉ cần cậu ta thi trượt, nhất định có dư dả thời gian mà quay về thăm cô!”
“Cút!” Vương Tĩnh Quan tức giận đến mức tặng hẳn cho hắn một cước.
Đông Chí cười ha ha.
Máy bay lấy đà cất cánh, xuyên qua mây xanh.
Mảnh đất Trường Xuân từ từ khuất xa, một trời Bắc Kinh lại đang đến gần.
Đông Chí dựa lưng vào gối mềm, nhìn tầng mây trùng điệp ngoài cửa sổ, tâm tình cũng có chút mong đợi.
Bắc Kinh, hắn đến đây.
…
Đại lộ phố Vương Phủ Tỉnh*.
* Vương Phủ Tỉnh: Phố Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh. Phần lớn đại lộ này hạn chế xe cộ lưu thông và lúc nàp cũng đầy người đi bộ, là một trong những đại lộ hiện đại và hấp dẫn nhất Trung Quốc.
Đông Chí đứng dưới cửa kính xoay tròn dính đầy bụi bẩn trước cửa hàngngẩn người.
Từ bên ngoài nhìn vào bên trong xem, bụi bẩm bám đầy bên trong thể hiện tòa nhà lớn này có khả năng đã bỏ hoang một thời gian dài, bảng hiệu trên cửa là bán rượu, mà chữ “Rượu” này, chữ R đã không cánh mà bay từ lâu.
Rất khó tưởng tượng trên con phố thương mại phồn hoa người đến kẻ đi này, lại còn có thể có một nơi như vậy.
Có lẽ là do vẻ mặt của hắn vô tội quá mức, cho nên một bác gái đi ngang qua có lòng nói: “Cậu bé, cậu nhận lời mời đến à? Đừng làm việc cho đám bán hàng đa cấp này, căn cao ốc này mấy năm nay chẳng có ai ở đâu!”
Đông Chí dở khóc dở cười, cảm ơn đối phương, sau khi xác định mình tìm không sai địa chỉ, mới bấm điện thoại gọi cho Hà Ngộ.
Điện thoại không ai nhận.
Hắn có chút rầu rĩ.
Vậy thì phải đi đâu tìm đây?
Lúc này, vai hắn bị một người vỗ lên từ phía sau.
Quay đầu lại, Đông Chí kinh ngạc vui nói: “Hà Ngộ!”
Hà Ngộ cười hì hì: “Đi theo anh.”
Hắn dẫn Đông Chí vòng tới phía sau cao ốc, mở cái cửa nhỏ đóng kín ra đi vào.
Bảo an trông cửa mặc chế phục khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu cúi thấp nghiêng ngả ngồi, giống như đang ngủ gà ngủ gật, nhưng ngay khi Đông Chí theo chân Hà Ngộ đi vào, liền thấy đối phương ngẩng đầu liếc mắt nhìn mình một cái. Ánh mắt kia lạnh đến mức không giống một bảo an tầm thường, khiến Đông Chí rùng cả mình, nhưng khi nhìn lại, đối phương đã tiếp tục chợp mắt lơ mơ, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Hai người đi xuyên qua hành lang phía sau đến đại sảnh, đập vào mặt toàn bụi là bụi, khiến cho Đông Chí không nhịn được mà ho khan hai lần.
“Tại sao phải đi đường thoát hiểm báo cháy?”
“Bởi vì bên anh không giao tiền sửa chữa, thang máy cắt lâu rồi.”
Đông Chí: …
Nếu không phải từng trải qua những chuyện trên núi Trường Bạch kia, hắn thật sự nghĩ là mình đang sắp bị đưa vào một cứ điểm bán hàng đa cấp.
Hà Ngộ vừa leo cầu thang vừa giới thiệu: “Thật ra ngừng thang máy cũng là vì tính bảo mật, cửa trước khóa, cửa sau có Vân bá trông coi, những người không liên quan đều không vào được, trộm cắp cũng không vừa mắt với nơi này.”
Đông Chí khó hiểu: “Tại sao không dứt khoát chuyển sang nơi khác? Bộ ngành bên lão Trịnh ấy không phải cũng trực thuộc trong phòng an ninh của xã sao, đâu có ai phát hiện đâu.”
Hà Ngộ tức giận: “Chúng ta là tổng cục, sao có thể không có trụ sở độc lập làm việc mà lại chạy đi chen chúc với đám cơ quan khác chứ!”
Đông Chí nhìn nhóc tiểu cường* vun vυ't bò qua chân, yên lặng đem lời nói bên mép nuốt xuống.
*Tiểu cường: Con gián