Bắt Đầu Từ Chuyến Tàu Định Mệnh

Quyển 1 - Chương 16: Tàu Hỏa Xuân Thiên (16)

Khẩu vị của Đông Chí rất tốt, ăn liền một mạch hết sạch cả canh và thịt.

Tay nghề của mình được cổ vũ, Vương Tĩnh Quan cực kỳ vui vẻ: “Ngày mai cậu muốn ăn gì? Chị Vương làm cho cậu!”

Đông Chí nâng bát, nói vô cùng chân thành: “Tay nghề của chị Vương, nấu cái gì cũng ngon hết, thêm một phần canh sườn nữa, em cũng có thể giải quyết hết.”

Vương Tĩnh Quan bị hắn nhìn mà tâm như sắp tan ra: “Ngày mai hầm canh gà mái đẻ cho cậu đi. Nếu cậu đồng ý, sau này chị Vương sẽ coi cậu như em trai kết nghĩa, sau này thương tích lành lăn sẽ dẫn cậu về nhà, muốn ở bao lâu thì ở.”

Lão Trịnh ở một bên sâu xa nói: “Lớn hơn mười mấy hai chục tuổi, còn không biết ngại nhận làm chị nuôi người ta!”

Vương Tĩnh Quan tức giận: “Bà đây chưa kết hôn thì chưa già, gọi chị thì làm sao, dù sao cũng hơn quả quất khô trơ trẽn nhà anh, người ta gọi anh là anh cũng phải phỉ nhổ vài cái!”

Đông Chí muốn cười lại không dám cười, nhìn lão Trịnh bị mắng đến mặt mày xám xịt, chạy trối chết.

Sau khi Vương Tĩnh Quan rời đi, lão Trịnh mới lại lắc lư đi vào lần nữa, miệng bĩu ra, oán giận đầy mồm: “Đám bà cô này đúng là phiền phức, lần sau có cô ta, anh không đi vào nữa cho rồi!”

Đôg Chí cười như không cười nói: “Lão Trịnh, thanh xuân không đợi người, phải nhanh nắm lấy a!”

Lão Trịnh nguýt hắn một cái, nửa ngày sau trái lại bản thân lại nhụt chí trước: “Cậu không biết chứ, năm đó cô ấy từng tỏ ý với anh, bị anh cự tuyệt, sau đó cô ấy liền thấy anh không vừa mắt, chọc ngoáy khắp nơi, anh nào dám nói cái gì, nói rồi, không phải bị cô ấy cười chết à?”

Đông Chí câm nín: “Anh không hiểu lòng con gái phải không, nếu như người ta không để ý đến anh, làm sao lại cứ nhằm vào anh mãi? Rõ ràng là thấy anh không chịu chủ động, mới không thoải mái mà!”

Lão Trịnh hoài nghi nói: “Cậu nói thì hay lắm, vậy sao còn chưa có bạn gái?”

Đông Chí: … Nhất tiễn xuyên tâm.

Hắn chuyển sang vấn đề mình quan tâm hơn: “Mấy người Hà Ngộ đâu rồi?”

Lão Trịnh: “Đi từ sớm rồi. Sáng sớm hôm qua khi cậu hôn mê, Long cục cõng cậu đến lưng chừng núi, mọi người ngồi xe xuống núi, xế chiều hôm đó bọn họ đã rời đi rồi.”

Nghe thấy mình được cõng xuống núi, Đông Chí nháy mắt mấy cái.

Thay vì cố gắng lĩnh hội hàm nghĩa trong đó, hắn kinh ngạc nói: “Không phải thương tích của Hà Ngộ rất nặng à?”

Lão Trịnh xoa xoa mặt, sắc mặt có chút trầm trọng: “Hết cách rồi, chuyện lần này có chút nghiêm trọng, bọn họ phải chạy về xử lý báo cáo.”

Đông Chí cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tôi có thể biết không?”

Lão Trịnh nói: “Thật ra cũng không có gì là không thể nói được. Trên núi Trường Bạch có chôn một con rồng nhưng con rồng kia đã chết nhiều năm rồi. Hồi trước nghe đồn trên núi có chút dị thường, chúng ta cũng không hề liên hệ nó với xác rồng. Lần này rồng đột nhiên phục sinh, tuy rằng cuối cùng cũng bị trấn áp, nhưng cũng coi như một sự cố cấp độ bốn. Phiền toái hơn là, không ai ngờ được, dưới xác rồng kia còn có một tấm bia đá.”

Đông Chí: “Là cái gì?”

Lão Trịnh: “Không biết, trên bia có một vài phù văn cổ xưa, hiện tại đã thất truyền, phải chờ kết quả điều tra. Bia đá kia bọn họ cũng mang đi rồi. Suy đoán bước đầu, tấm bia này nhất định phải có tác dụng đặc thù nào đó, mà xác rồng rất có thể được dùng để trấn bia.”

Đông Chí chợt thông minh ra: “Nói cách khác, người thao túng phía sau Tiềm Hành Dạ Xoa, rất có thể vốn là vì muốn phá hủy tấm bia kia?”

Lão Trịnh gật đầu: “Không sai, sau khi bia đá vỡ vụn, những thứ Tiềm Hành Dạ Xoa đó cũng theo đó liền biến mất khỏi thế gian, không còn tăm tích, cũng không thấy xuất hiện nữa. Còn đám người Nhật kia, tại sao lại có được tin tức về xác rồng, hiện tại bên tôi cũng đang truy tra. Tạm thời cứ giữ lại cái mạng cho chúng cũng tốt, dù sao như vậy mới có thể truy tra được càng nhiều. Chỉ là những thứ này cậu không cần phải lo, biết càng nhiều, càng phiền não, trước tiên cứ ngoan ngoãn dưỡng thương đi.”

Không hiểu sao, Đông Chí chợt nhớ tới tình cảnh nhìn thấy Từ Uyển lạc đường trên núi. Đến nay hắn không cách nào xác định được chuyện đó rốt cục là ảo giác của mình, hay là đã gặp được người thật.

Trên người Từ Uyển không có chút khả nghi nào, thậm chí mỗi lần ở cùng chị ấy, luôn có cảm giác dễ thân như nhìn thấy chị và mẹ vậy. E rằng chính vì như vậy, Đông Chí mới có thể không tự chủ hạ thấp tính cảnh giác nhiều lần. Mà qua vài lần, mỗi khi hắn gặp phải chuyện cổ quái, đối phương vậy mà lại đều có mặt ở đó, chuyện này không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Hắn đem đoạn nhạc dạo ngắn ngủi này nói lại vỡi lão Trịnh. Lão Trịnh gật đầu nói: “Chút nữa anh sẽ cho người đi tra xét qua, chỉ là anh có chuyện muốn hỏi cậu, lúc trước ở trên núi, tại sao lại nói muốn gia nhập bọn anh?”

Đông Chí nghẹn lời.

Lão Trịnh bật cười: “Nhất thời kích động? Bị hào hoa che mắt? Người trẻ tuổi nhiệt huyết dâng cao là chuyện bình thường, chỉ là việc này không thể đùa được. Cậu vốn là người bình thường, chỉ một chiêu Hà Ngộ dạy cậu kia, vốn không làm nên chuyện được.”

Đông Chí nhớ tới những lời mình nói trước mặt Long Thâm kia, có chút ngượng ngụng.

“Ban đầu kỳ thực tôi cũng rất sợ hãi, đặc biệt là lúc ở trên tàu hỏa, cảm thấy mình thật xui xẻo, tại sao lại bị ma quỷ quấn thân. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn sợ sệt, còn có chút lòng hiếu kỳ, cho nên sau khi xuống xe lửa, dựa theo biện pháp Hà Ngộ nói, luyện tập vẽ phù chú. Không ngờ về sau lúc ở khách sạn và trên núi còn có thể thật sự phát huy tác dụng.”

Lão Trịnh lộ ra vẻ mặt sáng tỏ cùng lý giải.

“Trước đây cha mẹ còn sống, dù sao tôi cũng phải để ý tới hai người, ngay cả đi xe qua núi cũng không dám ngồi, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để hai người phải cô đơn lúc tuổi già. Sau đó hai người xảy ra chuyện, tôi trái lại nghĩ thông suốt, đời người ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, không biết được lúc nào sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu đã vậy, không bằng tùy tâm, sống thoải mái vui vẻ một lần. Hơn nữa, cùng với mọi người kề vai chiến đấu, quả thực cũng rất mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Hắn không quen trải lòng mình trước mặt người lạ, hiện giờ nghĩ kỹ lại, lão Trịnh nói không sai, hắn quả thật là nhiệt huyết dâng trào nhất thời kích động. Người bình thường chẳng may gặp phải chuyện như vậy, đều trốn không kịp. Chỉ là hiện tại Đông Chí cũng không cảm thấy hối hận.

“Hà Ngộ nói thể chất của tôi có chút đặc thù, nếu như có thẻ gia nhập các anh, tôi cũng có thể học thêm chút bảnh lĩnh, sau này gặp phải mấy chuyện như vậy nữa, cũng không cần phải ngóng trông chờ đợi người khác tới cứu, còn có thể giúp được người bình thường khác… Ạch, đương nhiên Loang lão đại lợi hại như vậy, cũng là một trong những nguyên nhân. Hễ là đàn ông, ai không muốn được như anh ấy, trảm yêu trừ ma, oai phong lẫm liệt!”

Lão Trịnh hiểu rồi: “Nói nhiều như vậy, không phải là cậu bị nhan sắc của lão đại mê hoặc đó chứ?”

Đông Chí đột ngột bị sặc nước miếng, ho khan kịch liệt.

Lão Trịnh cười ha hả: “Yên tâm yên tâm, anh không cười cậu đâu! Thật ra người giống như cậu có rất nhiều. Trước kia có một thằng nhóc, tổ tiên là loan*, đến thế hệ này của cậu ta lại có chút thiên phú dị bẩm. Người trong nhà vốn muốn hướng cho cậu ta một công việc yên ổn rồi kết hôn, ai ngờ sau khi cậu ta nhìn thấy lão đại hàng yêu phục ma xong, cũng sống chết yêu cầu gia nhập Đặc Quản cục**.

*Chim loan: Một loài phượng hoàng, có màu xanh

** Đặc Quản cục: Cục quản lý đặc biệt

Đông Chí hiếu kỳ nói: “Sao đó thì sao?”

Lão Trịnh: “Đương nhiên là vào được, biểu hiện còn rất ưu tú, hiện tại đang ở tổng cục, tên là Chung Dư Nhất. Cho nên tôi nói này, lão đại chính là một tấm bảng hiệu sống. Hiện tại Đặc Quản cục mở rộng quy mô, không đủ nhân lực. Theo lời anh, nên để cho lão đạo xuất hiện nhiều thêm chút, làm cái quảng cáo. Anh ta cầm kiếm vẫy một cái trước màn ảnh, ngày thứ hai người tìm việc tuyệt đối phá nát cửa ra vào!”

Đông Chí ngẫm lại cảnh tượng Long Thâm mặt lạnh nhìn một đống người xin việc mặt mũi mê luyến, cũng không nhịn được cùng ha ha cười lên.

Lão Trịnh: “Trước khi đi Hà Ngộ có nói với anh, nếu như xác định cậu không phải nhất thời kích động, thì để anh đưa cho cậu một thứ. Cậu có muốn suy nghĩ thêm vài ngày không?”

Đông Chí nghiêm túc nói: “Không cần, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi thực sự muốn gia nhập các anh.”

Lão Trịnh gật gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc như sắp định truyền thụ bí kíp võ công tuyệt thế gì đó. Hắn rút từ trong túi trên bàn ra một quyển sách đưa tới.

Đông Chí vừa nhìn, “Hướng dẫn các mục thi sách hạch công chức năm 2017” thình lình đập vào mắt.

? ? ?

Hắn đơ luôn rồi.

Lão Trịnh cười nói: “Không phải cậu muốn gia nhập bọn anh sao? Hai môn thi công chức là trắc nghiệm cùng tự luận bọn anh cũng phải thi, mặc dù là tuyển chọn độc lập, độ khó sẽ thấp hơn một chút, nhưng cậu vẫn phải dành thời gian xem sách. Còn bốn tháng nữa là thi rồi, ầy, mặt sau có địa chỉ, cậu đến Bắc Kinh cứ chiếu theo cái địa chỉ này mà tìm Hà Ngộ.”

Đông Chí hỏi: “Nhưng tôi nhớ là thi tuyền toàn quốc không phải năm nào cũng tổ chức vào cuối năm à?”

Lão Trịnh nói: “Đặc Quản cục là tuyển chọn độc lập, thời gian tự mình xác định, hàng năm đều không giống nhau, năm nay chính là tháng bảy.”

Trước đó Đông Chí từng hỏi Long Thâm có thể gia nhập với bọn họ không, đối phương không hề trả lời. Hắn còn tưởng là mình không được nhận, ai ngờ ánh sáng hy vọng cuối cùng vẫn hiện nơi cuối con đường.

Nụ cười chậm rãi hiện ra, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cũng không thu lại được nữa.

Tâm tình của hắn từ từ nhảy nhót bay lên, so với thời điểm mới tốt nghiệm đi làm còn muốn mong đợi ngóng trông hơn nhiều.

Lão Trịnh nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, cũng vui theo: “Nhưng mà đừng vui quá sớm, sau khi thi viết còn phải phỏng vấn. Sau phỏng vấn còn phải huấn luyện, muốn trở thành một thành viên chính thức trong Đặc Quản cục không hề dễ dàng. Phân cục bọn anh mấy năm nay, người muốn vào càng ngày càng khó, chứ đừng nói chi là tổng cục. Anh nghe nói bên phía tổng cục ấy, bao gồm cả Long cục, năm nay mấy sếp lớn hình như đều có dự định thu đồ đệ đó.”

Đông chí kỳ quái: “Tại sao anh gọi Long cục, mấy người Hà Ngộ lại gọi là lão đại?”

Lão Trịnh: “Long cục là phó cục trưởng của tổng cục, anh là người phân cục, nhất định phải gọi chức vị. Đám Hà Ngộ là thành viên trong tổ dưới trướng Long cục, trực tiếp do anh ta quản lý.”

Đông Chí há to mồm: “Lợi hại vậy á!”

Lão Trịnh gật đầu: “Chính là lợi hại như vậy đó.”

Bộ ngành thần bí lợi hại như vậy, mình thật sự có thể vào sao?

Ngày đó đầu óc kích động há mồm nói, Đông Chí biết nếu như mình đứng trước mặt Long Thâm lần nữa, rất có thể hắn sẽ không còn cái dũng khí đó.

Đông Chí: “Phỏng vấn khó lắm à?”

Lão Trịnh: “Đương nhiên là khó, chỉ là chuyện cơ duyên như vậy rất khó giải thích, nói không chừng cậu vừa đi phỏng vấn đã trúng, còn đươc mấy sếp lớn bên kia thu vào làm thủ hạ dưới trướng, vậy chính là gặp may rồi!”

Đông Chí: “Đó chỉ là nói, người bình thường như tôi đây, thực ra cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội, đúng chứ?”

Lão Trịnh cười nói: “Không sai, trước đây không phải chưa từng có ví dụ như vậy. Nếu cậu thật sự có hứng thú đối với Đặc Quản cục, thử một lần cũng không sao. Chỉ là nghe nói năm nay cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, không ít đệ tử tài năng mới hiện đều muốn đi vào. Bọn họ tu hành từ nhỏ, bên văn hóa có thể không so được với cậu, nên cậu cố gắng vẫn có chút cơ hội.”

Nói xong một đống lời, hắn phát hiện đối phương bình tĩnh nhìn mình, giống như nhìn một cô gái đẹp, khiến cho người ta nổi cả da gà, không khỏi không hiểu ra sao: “Làm gì mà nhìn anh như vậy?”

Đông Chí: “Lão Trịnh, hiện tại tôi rất muốn hôn anh một cái.”

Lão Trịnh sợ đến nhăn cả mặt, ôi chao một tiếng: “Đừng nhá, sau này nhỡ để đám bà tám Vương Tĩnh Quan nhìn thấy, hiểu lầm là toi!”

Đông Chí cười hì hì: “Anh còn nói anh không có ý với người ta!”

Cửa phòng bị gõ vang, lão Trịnh còn tưởng là Vương Tĩnh Quan đi rồi quay lại, vừa mở cửa, lại thấy là Trương hành đang ngồi xe lăn.

“Anh Đông, anh tỉnh rồi!” Trương Hành vui vẻ nói.

Đông Chí kinh ngạc: “Mau vài đi, em không sao chứ?”

Trương Hành chào hỏi lão Trịnh xong, lại cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là bị té gãy chân, mấy ngày nay đều phải ngồi xe lăn.”

Lão Trịnh đúng lúc nói: “Cô bé này nằm ở phòng bệnh sát vách, lúc cậu chưa tỉnh, nhóc này đến ba bốn lần đấy.”

Trương Hành có chút ngượng ngùng.

“Anh nhớ anh còn có việc bận, đi trước đây, hai đứa cứ nói chuyện.” Lão Trịnh nháy mắt với Đông Chí.

Đều nằm viện rồi, bận cái quái gì chứ!

Đông Chí muốn gọi hắn lại, nhưng không còn kịp, lão Trịnh đã nhanh chóng chuồn rồi.