EDIT: HẠ
Phong Kỳ xem như đã giữ được thể diện của một ảnh đế, anh không bị loại trừ ngay từ vòng đầu tiên, Giang Tử Dung ngồi bên cạnh anh thì bình tĩnh hơn nhiều, cô cũng là người có tốc độ tính nhanh và chính xác nhất, thao tác dùng bàn tính cũng rất nhanh nhẹn.
Giang Tử Dung vô cùng tự tin, mà đội viên nhóm bọn họ cũng đang điên cuồng cổ vũ.
Chu Tông Ngọc tất nhiên cũng không quên tiếp sức cho Phong Kỳ, Sở Nhược Tồn lại không vui không buồn, chỉ mỉm cười vỗ tay, coi như miễn cưỡng hòa vào bầu không khí.
Vòng đầu tiên kết thúc, có bốn nhóm phải đổi người.
Đợt thứ hai Giang Tử Dung tiếp tục chiến thắng, nhưng lần này Phong Kỳ lại bị loại vì tính sai một số.
Ngoại trừ nhóm của Giang Tử Dung, năm nhóm còn lại đều phải thay đổi người, Chu Tông Ngọc lên sân khấu, mới đến con số thứ ba cậu ta đã không trụ nổi, hoàn toàn không làm thất vọng với hình tượng học dốt của cậu ta, chứng cứ vô cùng xác thực.
Sau khi bị loại, Chu Tông Ngọc ủ rũ quay về chỗ ngồi đập tay với Phong Kỳ và Sở Nhược Tồn, nhưng rất nhanh, cậu ta đã lấy lại tinh thần, cổ vũ cho người lên sân khấu tiếp theo: “Nhược Tồn cố lên! Chúng ta không cần đứng nhất, chỉ cần trong bữa ăn có thịt là được!”
Sở Nhược Tồn bị cậu ta chọc cười, cậu nói: “Được, tôi sẽ cố gắng giành bữa ăn cho anh, chắc chắn chúng ta sẽ ăn được bữa tiệc lớn.”
Phong Kỳ bên cạnh lại chỉ giữ khoảng cách xã giao mỉm cười, từ buổi sáng sau khi bị Sở Nhược Tồn vô duyên vô cớ lôi kéo, anh liền không có thiện cảm với cậu, rõ ràng người này đang muốn tranh thủ thời lượng lên hình, người trẻ tuổi thời nay đúng là quá nóng nảy.
Sở Nhược Tồn sao có thể không cảm nhận được sự xa lánh của người khác, nhưng cậu cũng không quá để tâm, dù sao cậu tham gia chương trình này cũng chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền sinh hoạt mà thôi.
Bàn được đặt trên một tấm đệm mυ'ŧ, các khách mời chỉ cần ngồi bệt lên, như vậy cũng tiết kiệm được thời gian chuẩn bị ghế ngồi.
Sở Nhược Tồn ngồi xuống, eo lưng thẳng tắp ngồi trước bàn, hai tay đặt lên bàn tính.
Ngồi bên cạnh cậu vẫn là Giang Tử Dung, lúc trước cô còn từng nói vài lời với Phong Kỳ, nhưng khi Sở Nhược Tồn ngồi xuống, cô lại chẳng buồn liếc mắt, lập tức quay sang bên kia trò chuyện với khách mời khác để tranh thủ ống kính.
Ba vòng đấu cạnh tranh quá gay gắt, hiện tại chỉ còn bốn nhóm là vẫn trụ lại được, nhóm của Giang Tử Dung còn có hai người chưa lên thi đấu, muốn chiến thắng trận đấu này, các nhóm khác phải đánh bại tất cả thành viên trong nhóm bọn họ, tất cả mọi người đều không nhìn thấy hy vọng, Giang Tử Dung quá mạnh, trong ba vòng vừa rồi, cô chưa từng sai lần nào, mỗi lần đều là người hoàn thành đầu tiên.
Chính Giang Tử Dung cũng thừa nhận, nhà cô làm kinh doanh, từ nhỏ đã lấy bàn tính làm đồ chơi, hiện tại chơi trò chơi này cũng không có gì khó khăn cả
Vòng đấu thứ tư chính thức bắt đầu.
Đạo diễn: “Một trăm năm mươi mốt, một nghìn bảy trăm ba mươi hai, một vạn một nghìn không trăm mười tám, ba vạn bốn nghìn năm trăm sáu mươi lăm…”
Khi báo ra đáp án vòng thứ tư, Hà Tuấn của nhóm Đỗ Gia Uy bị loại.
Bởi vì tổ của bọn họ không còn thành viên khác để thay thế, nên những người khác vẫn tiếp tục thi đấu.
Sở Nhược Tồn bình tĩnh đưa tất cả hạt tính về vị trí ban đầu, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển nhẹ nhàng trên bàn tính, trông vô cùng đẹp mắt.
Vòng thứ năm bắt đầu.
Đến con số thứ bảy, nhóm khách mời thứ tư cũng bị loại.
Trong sân chỉ còn lại hai người, một người là Giang Tử Dung của nhóm năm, một người là Sở Nhược Tồn.
Một Sở Nhược Tồn từ đầu đến cuối vẫn luôn không ai để ý, không ai nhớ nổi mặt hay tên, giờ phút này lại đi vào trong tầm mắt mọi người, tất cả màn ảnh đều đang hướng về phía hai người bọn họ.
Đạo diễn cũng cảm thấy ngạc nhiên, ông vốn cho rằng thực tập sinh của Thanh Quất chỉ tới đây để góp cho đủ số, không ngờ người này có thể đấu ngang tay với Giang Tử Dung, phải biết rằng Giang Tử Dung là một trong những học bá hiếm hoi của giới giải trí, chẳng qua, ông cũng không cho rằng cậu thực tập sinh này có thể kéo dài được quá lâu.
Nhưng màn đối đầu của hai người cũng rất thú vị, hậu kỳ có thể dựng thêm hiệu ứng trận quyết đấu đỉnh cao, sau khi Giang Tử Dung thắng, có thể thêm cho cô một hiệu ứng đội vương miện nữ hoàng.
Giang Tử Dung vẫn tràn đầy tin tưởng, còn Sở Nhược Tồn vẫn bình tĩnh tự nhiên, trên gương mặt cậu hoàn toàn không có một chút sốt ruột nào, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy bình tĩnh đến kỳ lạ.
Trò chơi tiếp tục.
Đạo diễn tiếp tục đọc số.
Tất cả khách mời phía sau đều không ngồi yên được nữa, cả đám đều đứng nhích về phía trước, tạo thành một bức tường người bao quanh hai người đang thi đấu.
“Một trăm năm mươi ba nghìn sáu trăm năm mươi mốt… Hai triệu chín nghìn một trăm bảy mươi hai…”
Đây là con số thứ mấy rồi?
Sao bọn họ vẫn còn đang tính?
Tất cả mọi người ở hàng phía sau đều không dám phát ra tiếng động, sợ ảnh hưởng đến hai người phía trước, cả đám vô thức thở nhẹ, cái người tên Sở Nhược Tồn này đúng là thâm tàng bất lộ, cho dù hôm nay cậu thua thì cậu cũng không lỗ, quả thực là vừa xuất hiện đã nổi bật kinh người!
Trong lúc mọi người đang phấn khích, tay Giang Từ Dung đột nhiên dừng lại.
Các đầu ngón tay của cô đã tê rần, càng tính đầu óc càng trở nên mụ mị, tay cũng không nghe theo sai bảo, trái tim càng ngày càng nôn nóng, ngay từ đầu cô cũng chẳng để Sở Nhược Tồn ở trong mắt, nhưng sau khi thật sự đối đầu, nghe tiếng bàn tính đều đặn và êm tai ở bên cạnh, áp lực tâm lý của cô càng lúc càng lớn.
Cô liên tục tự hỏi trong đầu, sao cậu ta còn chưa dừng lại, chắc cậu ta cũng không tính nổi nữa đúng không? Chắc chắn cậu ta sẽ bị rối não cho xem?
Cô dám chắc, trong giới giải trí này, nếu cô nhận mình có bằng cấp xếp thứ hai thì không ai dám nhận đứng thứ nhất!
Sau đó, cô tính sai một hạt.
Khoảnh khắc tính sai, đầu óc Giang Tử Dung còn có chút mơ hồ, từ khi bước chân vào nghề tới nay, cô luôn gắn liền với hình tượng học bá và diễn viên phái thực lực, không ngờ chỉ mới lên một chương trình truyền hình, cô lại bị một người mới vô danh tiểu tốt đánh bại, rốt cuộc Sở Nhược Tồn này nhảy từ đâu ra thế?
Phía sau đạo diễn, người đại diện của cô đang làm động tác hạ tay, ám chỉ lát nữa cô ta sẽ đi bàn bạc với chương trình, thương lượng xem có thể cắt đoạn này đi hay không!
Không chỉ Giang Tử Dung cảm thấy kinh ngạc, mọi người ở đây cũng giật mình không kém.
Mà lúc này, sau khi hoàn tất con số cuối cùng, Sở Nhược Tồn lại điều chỉnh bàn tính, chờ đạo diễn báo ra con số tiếp theo, không nghe thấy âm thanh, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn lại.
Nhận ra hình như mình đã thắng rồi, cậu cũng không có biểu cảm kích động vì đã giành chiến thắng, Sở Nhược Tồn chỉ khẽ cười, ánh mắt vẫn sáng trong như trước.
“Tôi thắng rồi đúng không?”
Cậu hoàn toàn không biết Giang Tử Dung là ai, càng không hay biết câu nói vô tình của mình lại khiến đối phương bị đả kích đến mức nào, Giang Tử Dung cười gượng nói: “Được rồi, tôi nhận thua, cậu nhóc, cậu giỏi thật đấy.”
Sở Nhược Tồn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chị Tử Dung chỉ hơi mất tập trung thôi, em còn kém chị nhiều lắm, lần này chỉ là ăn may thôi.”
Chỉ một câu đã có thể thay cô giữ được thể diện, nếu đổi thành một người trẻ tuổi khác, có lẽ người đó đã lớn tiếng ăn mừng ngay trước mặt Giang Tử Dung rồi, nếu Sở Nhược Tồn thật sự làm như vậy, có lẽ Giang Tử Dung chắc chắn sẽ tức chết, nhưng bây giờ cô lại không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy cậu nói rất đúng, đúng là khi nãy cô không quá chú tâm, thua cũng là tâm phục khẩu phục.
Giang Tử Dung cười thoải mái: “Chị đây thắng được thua được, lần sau chị nhất định sẽ thắng cậu.”
Hai người còn lại cũng không phải đối thủ của Sở Nhược Tồn, cuối cùng, nhóm của bọn họ đã được ăn một bữa tiệc lớn.
Đây là một kết quả cực kỳ bất ngờ, cũng rất kịch tính hấp dẫn.
Chu Tông Ngọc là người vui mừng nhất khi nhận được phiếu ăn, cậu ta ôm lấy Sở Nhược Tồn vừa nhảy vừa kêu: “Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên tôi giành được giải nhất kể từ khi tham gia chương trình này, Nhược Tồn, tôi yêu cậu chết đi được! Tập sau không có cậu ở đây, chắc tôi sẽ bị đánh về nguyên hình mất! Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thảm rồi!”
Hơi thở quanh thân Chu Tông Ngọc cực kỳ thuần khiết, chứng tỏ cậu ta là một người đơn thuần, Sở Nhược Tồn vỗ nhẹ vai cậu ta, nói: “Đυ.ng phải tôi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt đâu.”
Chu Tông Ngọc lại không hiểu hàm ý trong lời nói của cậu, cậu ta vui vẻ nói: “Vậy thì chúng ta cứ ở chung một nhóm là xong! Tôi đúng là một thiên tài!”
Phân đoạn chơi trò chơi kết thúc, mọi người bắt đầu di chuyển đến nhà hàng tương ứng để ăn trưa.
Các khách mời tốp năm tốp ba đi chung một chỗ, nói nói cười cười rất náo nhiệt, hầu hết khách mời đều có tính cách thú vị, chương trình có thể ghi hình thêm một chút nội dung.
Sau khi kết thúc trò chơi, Sở Nhược Tồn lại trở về dáng vẻ lặng lẽ trước đó, đi theo phía sau Phong Kỳ.
Phong Kỳ thầm nghĩ, Sở Nhược Tồn này quá có tâm cơ, lại bám theo anh để cọ thêm thời lượng lên hình.
Anh cố ý kéo giãn khoảng cách với Sở Nhược Tồn.
Đúng lúc bọn họ đi ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa, không ai để ý tới, tầng trên có một thùng đựng xi măng đang lung lay sắp đổ.
Sở Nhược Tồn ngẩng đầu nhìn một cái, ngay lúc Phong Kỳ sắp bước vào đúng vị trí dưới thùng, cậu lập tức nhanh tay lẹ mắt đẩy anh ra.
Sau khi Phong Kỳ rời khỏi khu vực đó, thùng xi măng lại đứng yên như chưa từng động đậy, như thể khoảnh khắc chao đảo vừa rồi chỉ là ảo giác.
Phong Kỳ bị đẩy liền giẫm vào một vũng nước nhỏ, trên giày dính đầy bùn đất, anh cũng bắt đầu cảm thấy tức giận.
Đây là lần thứ hai rồi, rốt cuộc Sở Nhược Tồn này đang muốn làm gì?