EDIT: HẠ
Chưởng quầy nói: “Bây giờ tôi sẽ dẫn ba vị đi tìm hiểu quy trình chế tạo hương.”
Chưởng quầy dẫn bọn họ đi ra sau cửa tiệm, ở nơi đó đã có một nghệ nhân chế hương đang chờ sẵn.
“Đây chính là sân sau mà tổ tiên tôi dùng để chế tạo hương liệu…”
Chưởng quầy đang nói, Phong Kỳ và Chu Tông Ngọc đều nghiêm túc lắng nghe, nhưng Sở Nhược Tồn vẫn luôn làm người vô hình ở phía sau, lúc này đột nhiên giơ tay kéo Phong Kỳ lại!
Phong Kỳ không kịp phòng bị, bị kéo nghiêng sang một bên, phải nhảy một bước mới đứng vững được, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Mọi người nhìn về phía anh, Phong Kỳ lạnh nhạt nhìn Sở Nhược Tồn đang lôi kéo mình, người sau nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, trượt chân.”
Chu Tông Ngọc: “Anh, anh không sao chứ?”
Phong Kỳ lấy cớ giảng hòa: “Không sao. Nhược Tồn trượt chân nên đứng không vững.”
Nhưng trong lòng anh lại hiểu rõ, Sở Nhược Tồn không hề bị trượt chân, xem ra đây lại là một người trẻ tuổi muốn lợi dụng anh để thu hút sự chú ý và giành thêm màn ảnh, anh còn cho rằng cậu là kiểu người không tranh không đoạt, hóa ra lại đang âm thầm tính toán, chờ anh ở chỗ này, đúng là rất giảo hoạt.
Bởi vì lối đi vào sân sau tương đối hẹp, người quay phim đang đi phía trước, cho nên cũng không quay được cảnh tượng vừa rồi.
Chờ đến khi mọi người đều đi hết qua hành lang, một tấm gỗ mục đột nhiên rơi từ trên trần nhà xuống, rơi đúng vị trí Phong Kỳ vừa đứng.
Âm thanh này cũng không ảnh hưởng đến đám người đi phía trước, nhưng lại được camera cố định trong cửa hàng ghi lại rõ ràng.
Buổi ghi hình vẫn tiếp tục như bình thường, ba người cùng nhau đứng xem nghệ nhân chế hương tại chỗ.
Chương trình vẫn đang tiếp tục.
Sau khi xem xong toàn bộ quá trình chế hương, Phong Kỳ và Chu Tông Ngọc quay trở lại cửa hàng, nhìn cửa hàng quạnh quẽ không có một mống người, bọn họ liền đau đầu.
Cửa hàng son phấn đối diện với bọn họ lại người đến người đi, rất nhiều du khách nữ đều đi vào trong đó, mà cửa hàng chế hương của bọn họ lại bị ngó lơ hoàn toàn.
Biên đạo nhắc nhở bọn họ: “Ba người phải nghĩ cách để thu hút khách hàng vào tiệm.”
Đây không phải đang làm khó người ta sao?
Chu Tông Ngọc nhìn sang Phong Kỳ: “Anh Phong, anh chỉ chỗ nào em đánh chỗ đó.”
Sở Nhược Tồn cũng gật đầu đồng tình, cậu cũng không am hiểu buôn bán.
Phong Kỳ chỉ sang đối diện: “Nếu không chúng ta qua bên kia để học hỏi kinh nghiệm đi?”
Chu Ngọc lập tức đồng ý: “Được, Nhược Tồn ở lại trông cửa hàng, bọn tôi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm rồi sẽ về ngay.”
Sở Nhược Tồn gật đầu, cậu rất thích trông cửa hàng.
Hôm nay Phong Kỳ mặc một bộ đồ trắng, khí chất ngời ngời, đứng yên thôi cũng toát lên vẻ công tử thế gia.
Chu Tông Ngọc thì lại giống một thiếu gia ăn chơi trác tán, bộ dáng rất giống một thanh niên chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Chẳng qua bản thân hắn cũng là một phú nhị đại, vào giới giải trí chỉ vì thấy vui, ai ngờ càng chơi lại càng nổi tiếng.
Hai minh tinh lớn rời đi, kéo theo một nhóm lớn nhân viên công tác, trong cửa hàng cũng khôi phục lại dáng vẻ quạnh quẽ ban đầu.
Sở Nhược Tồn đứng trong tiệm nhìn trái ngó phải, cậu có vẻ đặc biệt hứng thú đối với các loại hương dây.
Vị chưởng quầy vừa nãy lại bước đến hỏi: “Cậu thích hương dây sao?”
Sở Nhược Tồn giơ tay nhặt lên: “Hương an tức này rất dễ ngửi, bên trong được bỏ thêm bột trầm hương và bột đàn hương đúng không?”
Chưởng quầy Trần hơi ngạc nhiên, ông gật đầu nói: “Đúng vậy, không ngờ cậu cũng biết về hương liệu.”
Sở Nhược Tồn nói: “Lúc rảnh rỗi tôi có hay tự làm một ít hương thôi, cũng không hiểu quá rõ.” Chỉ là chế hương cũng không phải để thư giãn hay giúp ngủ ngon gì cả.
Chưởng quầy Trần cảm khái: “Người trẻ tuổi bây giờ hiếm khi thích chế hương, phải nói là người trẻ tuổi bây giờ cũng chẳng có mấy ai còn yêu thích hương liệu, bọn họ thích sử dụng nước hoa hơn.” Dường như đã chạm đúng chỗ đau, chưởng quầy không khỏi nói thêm mấy câu: “Nếu cửa hàng vẫn không khởi sắc, có lẽ năm nay tôi sẽ phải đóng cửa tiệm.”
Sở Nhược Tồn ngồi xuống đối diện ông, ngẩng đầu nhìn tiệm hương đã có trăm năm tuổi này: “Cửa hàng của ngài được tổ tiên phù hộ, sẽ không đi đến bước đường đó đâu.”
Chưởng quầy lớn tuổi thở dài: “Aizz, nhưng mà chuyện làm ăn vẫn luôn không tốt.”
Sở Nhược Tồn biết lời ông nói cũng không phải lời khách sáo, giữa mày ông thật sự ẩn hiện nỗi lo cho cửa tiệm này, cho dù đã được tổ chương trình hỗ trợ quảng bá, nhưng khách du lịch thời nay đã có ý thức tiêu dùng lý trí, những thứ không thích, bọn họ cũng sẽ không mua bừa.
Cậu nói: “Tổ tiên ngài có đức lớn, sẽ phù hộ cho con cháu.”
Chưởng quầy Trần bật cười nhẹ nhõm: “Tôi lớn tuổi rồi, con cái đều lên thành phố làm việc, cũng đã thành gia lập nghiệp, có được công việc cố định, không đứa nào muốn trở về thừa kế cửa hàng cũ này, hơn nữa hương liệu tiệm chúng tôi sử dụng đều là phương thuốc cổ, tôi luôn ghi nhớ gia huấn của tổ tiên, không dám dùng hàng kém bán thành hàng tốt, cho nên chi phí quá cao, bây giờ bán hàng đều là đang lấy lãi bù lỗ.”
Sở Nhược Tồn rất thích hương liệu của tiệm này, cậu nói: “Chưởng quầy, ba năm trước có phải cửa hàng của ông đã từng sửa chữa lại, bố cục cửa hàng cũng có thay đổi lớn đúng không?”
Chưởng quầy Trần hơi kinh ngạc, hôm nay lúc giới thiệu cửa hàng, ông cũng không nhắc tới chuyện này: “Đúng là có chuyện này, chỗ chúng tôi muốn kinh doanh bằng ngành du lịch, tôi cũng muốn hấp dẫn thêm nhiều người trẻ, ba năm trước đúng là tôi đã thuê người tới trang hoàng lại một lần.”
Sở Nhược Tồn nói: “Nếu ông tin tôi, tôi có thể giúp ông điều chỉnh lại bố cục trong cửa hàng, ông có muốn sửa không?”
Chưởng quầy Trần cười sảng khoái, ông đã sống hơn nửa đời, từng gặp rất nhiều loại người, nhưng thanh niên trước mắt này lại cho ông một cảm giác rất đặc biệt.
“Cũng được, dù sao bây giờ cửa hàng của tôi cũng đã tệ lắm rồi, cũng chẳng tệ hơn được nữa.”
“Chưởng quầy đừng coi nhẹ mình, nói không chừng tổ tiên ông trước kia cũng từng phải trải qua gian nan như vậy, nhưng cuối cùng không phải bọn họ vẫn dựng nên được gia nghiệp này hay sao?”
“Cậu nói rất đúng, năm đó bởi vì chiến tranh, tổ tiên tôi cũng phải chuyển nhà tới đây để lập nghiệp.”
Ánh mắt Sở Nhược Tồn dừng lại trên chuỗi hạt trên cổ tay chưởng quầy: “Chiến tranh và tiệm hương, chuỗi hạt này của ngài cũng đã sử dụng được nhiều năm rồi nhỉ?”
“Là ông nội tôi truyền lại cho tôi, ông ấy nói đây là biểu tượng cho công huân của ông ấy, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu công huân đó là cái gì?”
Sở Nhược Tồn khẽ cười nói: “Trong chuỗi hạt này có huyền cơ, xin ngài hãy giữ gìn cẩn thận, đó là một bí mật có liên quan đến chiến tranh.”
Chưởng quầy tháo chuỗi hạt xuống, nhìn trái ngó phải: “Thật sao?”
Sở Nhược Tồn khẳng định gật đầu: “Là thật.”
Ánh mắt chưởng quầy nhìn cậu cũng trở nên nóng cháy, ông nói: “Vậy tiểu sư phụ, cậu có thể xem giúp tôi cửa hàng này cần sửa chữa ở chỗ nào không?”
Sở Nhược Tồn đứng dậy, đi quanh dạo một vòng trong cửa hàng, sau đó nhìn về phía quầy thu ngân được dán mã QR của Alipay và Wechat.
“Quầy thu ngân của ông nên chuyển về hướng Đông Bắc, tức là vị trí chếch với cửa chính cửa hàng.”
Quầy thu ngân của tiệm hương Trần thị chỉ là một cái bàn, hai người chưởng quầy Trần và Sở Nhược Tồn cùng nhau nhấc lên di chuyển.
Vị trí mới không nằm trên đường đi lại, phía trước có một vách tường chống đỡ, có thể ngăn cách quầy thu ngân với dòng người, tạo thành một góc có thể tụ tài.
Vừa mới chuyển quầy thu ngân đi.
Hai cô gái mặc trang phục thời Hán đã tò mò bước vào cửa hàng.
Cô gái mặc trang phục màu xanh nhạt lên tiếng trước: “Y Y, mau lại đây xem đi, nơi này có loại gỗ hương thượng phẩm mà cậu muốn tìm này!”
Cô gái mặc áo màu hồng nhạt nhanh chóng bước vào, đi thẳng đến trước quầy: “Thật sự là gỗ hương thượng phẩm!”